Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện
Chương 338 :
Ngày đăng: 17:10 30/04/20
《Chương 338》
TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (18)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Ông ấy nói, lại không khỏi ngừng lại trong nháy mắt, mới giật mình thở dài.
“Hẳn là ngộ đạo… Tôi có thể cảm giác được, dị năng hệ mộc trong cơ thể Tô tiểu thư kích động, chỉ sợ, bây giờ cô ấy đang tiến sâu vào cấp năm!”
Lời này vừa rơi xuống, khắp nơi tức khắc lặng ngắt như tờ.
Một lát sau.
Cuối cùng có người nhịn không được nói: “Vừa rồi chỉ cấp bốn đã có thể phá vỡ áp chế cấp bậc, nếu đạt tới cấp năm…”
Lời này còn chưa nói hết, nhưng một câu này lại như mở chốt ra, thoáng chốc đưa tới càng nhiều lời ca ngợi.
“Thiên tài! Đây mới chân chính là thiên tài!”
“Đúng vậy, hơn nữa năm nay Tô tiểu thư mới 19 tuổi, lúc trước tôi ở tuổi này mới chỉ là cấp ba thôi… Hổ thẹn không bằng, hổ thẹn không bằng!”
“Cái này gọi là Liên Bang đời nào cũng có nhân tài!”
…Trong lúc nhất thời, các khách khứa đều bị thiên phú của Vân Khuynh chấn động, sôi nổi cảm khái.
Càng có không ít người, dứt khoát chúc mừng Mộ gia.
“Mộ thượng tướng, cưới được người vợ thế này, chính là cậu kiếm lời rồi.”
Đây là những người có quan hệ tốt với Mộ Thiệu Tu, trực tiếp trêu chọc.
Đương nhiên, cũng có người ngưỡng mộ Mộ Trung Hằng và La Dĩnh chắp tay vui đùa.
Mà mấy người Mộ gia đang là trung tâm đề tài, ngoại trừ Mộ Thiệu Tu vẫn một lòng chú ý đến tình trạng của Vân Khuynh ra, các trưởng bối còn lại là ý cười đầy mặt đáp lời.
“Đúng vậy,” La Dĩnh cũng không cố tình khiêm tốn, ngược lại còn nói: “Có thể cưới được Vân Khuynh, chính là may mắn to lớn của tên nhóc nhà tôi.”
Mộ Trung Hằng cũng gật đầu, trong ngữ khí có thể thấy được sự vừa lòng đối với con dâu.
Ngay cả Đồng Chính Lâm và Đồng lão gia tử vừa mới tỉnh lại, cũng vì thế giao này mà nâng thế trận lên.
“Còn phải nói sao?” Đồng Chính Lâm lắc đầu thở dài: “Luận về tìm đối tượng, Thiệu Tu mạnh hơn nhiều so với tên nhóc thối nhà tôi…”
“…Đúng, đúng.” Đồng Bác Viễn vừa tới chậm cũng khàn khàn nói.
“Khuê nữ này rất tốt. Hôm nay nếu không phải có con bé, lão nhân ta có lẽ liền xong rồi.” Ông nói, ánh mắt nhìn Vân Khuynh bên kia cũng đầy hòa ái quan tâm.
Một cái chớp mắt này, Vân Khuynh chỉ cảm thấy ——
Tất cả màu sắc trong thế giới của nàng đều rút đi, duy nhất chỉ còn lại ánh mắt hắn: Như mực trầm, lại khiến người ta vô cùng an tâm.
Vì thế, Vân Khuynh yên lặng nhìn lại vị hôn phu đại nhân, mắt phượng tươi sáng.
Khụ.
Không hổ là người yêu nhà mình, quả nhiên là…
Nàng yên lặng si mê, vẫn luôn không lên tiếng.
Nhưng, biểu hiện này dừng trong mắt Mộ Thiệu Tu lại khiến hắn nhíu mày.
“Sao vậy?”
Người đàn ông chậm rãi nói, đồng thời cúi người, cẩn thận dìu Vân Khuynh dậy.
Lại không ngờ rằng.
Nàng đột nhiên khẽ cười một tiếng, ghé sát bên tai hắn, không hề e dè nói ra lời trong lòng: “Anh thật là đẹp trai.”
Mộ Thiệu Tu khựng lại, động tác đột nhiên đình trệ giữa không trung.
Chỉ sợ khoảng hai ba giây sau, mới tỉnh táo lại.
Nha đầu này, đang đùa giỡn hắn à?
Đúng là… Không biết rụt rè!
Nghĩ, Mộ thượng tướng không khỏi nheo mắt lại, tiếp tục nâng người dậy, thuận thế trả về ba chữ: “Da mặt dày.”
Vân Khuynh nghe vậy, độ cung khóe môi lại càng sâu.
“Em không nói sai mà.”
Nàng cười, liếc mắt nhìn sắc mặt của hắn, lại nói: “… Ừm, mà hình như là có chút không rụt rè.”
Mộ Thiệu Tu liếc nàng một cái, mới vừa cảm thấy nha đầu hư này coi như thụ giáo.
Nhưng, giây tiếp theo.
Lại thấy hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, thậm chí còn quàng lấy cổ hắn, đột nhiên buồn rầu nói ——
“Nhưng mà em…