Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 365 :

Ngày đăng: 17:11 30/04/20


《Chương 365》



NAM TRANG SĂN TÌNH: CÔNG LƯỢC DẠ ĐẾ THẦN BÍ (1)



Editor: Dương Gia Uy Vũ



“Đoàn —— đoàn —— đoàn ——”



Trong tiếng đạn xé gió, nàng chống tay, đột nhiên đứng dậy né tránh liên tục, đồng thời cầm lấy súng trong tay bắn trả mới sít sao tránh được công kích trí mạng.



Tình hình rất nguy hiểm!



Cùng lúc sống mái với nhau, Vân Khuynh chỉ có thể lợi dụng khoảng cách công kích, nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh xung quanh ——



Có vẻ như đây là một căn phòng trong hộp đêm xa hoa.



Ánh đèn lờ mờ trong căn phòng xa hoa lãng phí, chén rượu và đồ ăn tung tóe trên bàn, trên mặt đất có một đám người đang nằm ngổn ngang lộn xộn, hiện trường máu me vô cùng.



Giờ khắc này, một đám người to con da đen như hổ rình mồi phía đối diện, trên tay cầm súng, đứng trước mặt ra lệnh lại là một gã đàn ông trung niên da trắng.



“…Tiêu Thiên Long!” Trong nháy mắt, cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ đột nhiên dâng lên, Vân Khuynh muốn áp xuống nhưng đột nhiên lại buột miệng thốt ra.



Âm thanh này như một tiếng mở khóa.



Thân thể đối phương chấn động, khoát tay, ra lệnh tạm dừng tất cả công kích, mở miệng nói tiếng Anh.



Đây là nước ngoài?



Ánh mắt Vân Khuynh chợt lóe, nhìn lại diện mạo của mấy tên to con lại càng thêm khẳng định điểm này.



“Mày nhận ra tao?” Nàng đang nghĩ, gã đàn ông gọi là “Tiêu Thiên Long” kia bất chợt chuyển sang tiếng Trung, mở miệng nói.



Hắn ta nói, nhếch miệng cười, đột nhiên giơ tay, dùng một tay kéo da mặt ra!



Một khuôn mặt trẻ trung của đàn ông phương Đông theo đó xuất hiện, còn mang theo vài phần anh tuấn vô lại phong lưu.



Chỉ là lúc này, vẻ mặt của hắn ta nhìn về phía nàng lại tràn ngập chán ghét: “Nhận ra cũng tốt! Thế nào, cảm thấy ngoài ý muốn à?”



Vân Khuynh không nói chuyện.



Trên thực tế, nàng vẫn chưa xem cốt truyện, chỉ dựa vào chấp niệm cuối cùng của nguyên chủ mà la lên một câu như vậy…



Thấy nàng hờ hững như thế, Tiêu Thiên Long đột nhiên giận dữ: “No.1 trong tổ chức thì sao chứ? Đệ nhất giới sát thủ thì thế nào? Lăng Vân Khuynh, ông đây nói cho mày biết, đêm nay chính là ngày mày ngã xuống!”



Hắn ta rống to ra tiếng, dời ánh mắt lên người Vân Khuynh, môi khẽ mở, không tiếng động bồi thêm một câu: “Cái đồ biến thái bất nam bất nữ!”



Vân Khuynh lại ngẩn ra.



Nhưng, đã không còn thời gian cho nàng phản ứng!



Giây tiếp theo.



Chợt thấy Tiêu Thiên Long đột nhiên vung tay lên, công kích vì hai người nói chuyện với nhau mà tạm dừng lại lần nữa đánh úp lại!
“Ai nói muốn hủy bỏ?!” Tiêu Thiên Long cắn răng một cái, nhìn tên to con này dường như không hài lòng lắm với hắn ta, đột nhiên cười lạnh nhấc cổ áo đối phương lên.



“Sao hả, bất mãn vối mệnh lệnh của ông à? Đừng quên, Vũ Tình giao bọn mày cho tao rồi!”



Tiêu Thiên Long nói, đột nhiên móc súng ra, kề lên huyệt thái dương của người da đen to con: “Muốn chết phải không?”



“…Không dám.” Không khí cứng lại, tên to con kia rốt cuộc cũng cúi đầu.



“Hừ.” Lúc này Tiêu Thiên Long mới ném gã ra, tự giác cảm thấy uy hiếp đã đủ.



Lại không chú ý tới ——



Tên da đen to con cùng các đồng bạn liếc nhau, trong ánh mắt đều hiện lên vẻ oán hận.



SHIT!



Bọn họ là người gia chủ phái đi bảo vệ tiểu thư, dựa vào đâu lại phải nghe một người ngoài chỉ huy?!



…Mấy tên đồ đen đều rất không phục.



Tiêu Thiên Long lại mờ mịt không phát hiện ra, suy tư một lát đã ra lệnh.



“Dù sao thì khi ra vào Thành Giải Trí đều phải kiểm tra cấp bậc. Cứ phá hỏng cửa rồi chậm rãi tìm, tao cũng không tin ả biến thái này có thể biến mất không dấu vết?!”







Kế hoạch nhằm vào việc bắt giữ Vân Khuynh đã được truyền xuống.



Bên kia, đương sự nhìn có vẻ đã thành công chạy thoát dường như đã cạn kiệt sức lực.



Máu, vẫn luôn chảy ra từ vết thương, uốn lượn đầy đất.



May mà dọc theo đường đi, dựa vào ký ức rải rác của nguyên chủ, Vân Khuynh không ngừng trốn tránh, không gặp phải một ai cả.



...



Nhưng chỉ vài phút sau, từ chỗ ngoặt cầu thang bí ẩn kia, thân thể của nàng lại ngoài ý muốn đụng phải góc tường!



“Rầm ——” một tiếng, rốt cuộc Vân Khuynh cũng không chịu đựng nổi nữa, hung hăng ngã trên mặt đất.



Lại ngã trước một căn phòng.



—— Hít.



Nàng dùng một tay ôm lấy vai trái đang bị thương nặng nhất, một tay chống đất, khó khăn muốn ngồi dậy, lại lơ đãng đụng phải cánh cửa trước mắt.



“Két ——” cửa phòng lại bị đẩy ra!



Vân Khuynh khựng lại, chợt phát hiện: Cánh cửa này vốn chỉ đang khép hờ!



Lo lắng có người điều tra, nàng cố gắng nhanh chóng chống người đứng dậy, vừa định rút lui, nhưng mắt thoáng nhìn, lại bị cảnh tượng đối diện trong phòng khiến đồng tử cả kinh co rụt lại!