Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 58 :

Ngày đăng: 17:07 30/04/20


Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ



Không phải hắn…



Vân Khuynh hạ mắt.



Mà trong lòng, không biết có phải mất mát không thở dài.



Nhưng, kết quả này, cũng coi như nằm trong dự kiến.



Rốt cuộc bằng địa vị Kỳ Kiệt, đừng nói diễn vai phụ, coi như vai chính, cũng không phải thân phận của hắn có thể làm.



Lại nói, hắn chẳng có lý do gì để tới cả.



Suy nghĩ Vân Khuynh xoay nhanh, rất nhanh điều chỉnh tốt tâm tình.



Xem ra, đối tượng hợp tác sau này của mình, chính là vị Cố Ảnh Đế này đây —



Cố Thịnh, Ảnh Đế danh xứng với thực.



Năm đó, anh tham gia bộ phim làm Tưởng Trịnh thành danh, giành được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất, một đêm thành danh, hot cả trong và ngoài nước.



Bởi vậy, đạo diễn Tưởng mời Cố Thịnh đến diễn vai Tần Sâm, Vân Khuynh cũng không ngoài ý muốn.



Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ước lượng một chút, nghĩ đến về sau còn phải phối hợp với nhau, đang muốn đi lên tiếp đón —



Lại thấy Cố Thịnh đẩy đám người ra, bước lại đây: “Cô là Cố Vân Khuynh! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”



Gương mặt tuấn tú của anh mang ý cười, thần sắc có chút vui mừng.



Vân Khuynh kinh ngạc.



Dựa theo địa vị trong vòng điện ảnh, anh ta không nên nhiệt tình với người mới như nàng đến thế mới phải?



“Thầy Cố quá khen rồi.”



Tuy hơi khó hiểu, Vân Khuynh vẫn phản ứng lại rất nhanh, không làm mất lễ nghi.



“Trên phương diện diễn xuất, về sau Vân Khuynh còn cần thầy chỉ đạo nhiều.”



Cố Thịnh hơi ngẩn ra, tiếp theo, nở nụ cười ý vị không rõ.



“Được thôi, hoan nghênh cô đến đoàn phim cách vách tìm tôi…”



Hả?



Lời vừa nói ra, Vân Khuynh còn chưa kịp nghĩ lại, giọng nam đạm mạc quen thuộc đã vang lên.



“Làm khó cậu còn nhớ mình không ở đoàn phim này.”



Kỳ Kiệt?!



Vân Khuynh nâng mắt, theo tiếng nhìn lại, thế nhưng thấy hắn mặc bộ tây trang màu đen, đang lẳng lặng đứng sau đám người.



Mà sau khi hắn mở miệng, xung quanh im phăng phắc.



Cho dù người đàn ông này còn tuấn mị hơn cả Cố Thịnh, nhưng khí tràng quanh thân, lại cường đại làm người ta khó có thể đến gần.



“BOSS.”




“Action!”



Điệp Ảnh xoay người, nói: “Nhiều lời vô ích. Không bằng nhân cơ hội này, một trận phân cao thấp đi.”



Nói xong, cô không đợi đối phương trả lời, trong mắt đã hiện lên tia mỉa mai, loại khinh thường này, khiến Hồng Phương luôn muốn dẫm cô dưới chân càng thêm điên cuồng!



Quả nhiên, Hồng Phương bị cái liếc mắt này làm cả người run rẩy, nhưng, cô ta còn chưa quên cân lượng của mình, vì thế, cô ta…



“So thì so!”



“Cut! Hồng Phương! Cô làm gì thế?! Ngay cả vài lời thoại cũng không nhớ được sao?”



Tưởng Trịnh giận đến dậm chân!



Liên Thi Ngữ lại đánh gãy ông: “Đạo diễn, dù sao cuối cùng Hồng Phương cũng đáp ứng lần tỉ thí này, để càng kịch liệt hơn, không bằng ngay từ đầu…”



“Tôi nhổ!”



Lần này Tưởng Trịnh thật sự nổi xung, chỉ vào Liên Thi Ngữ, chửi ầm lên.



“Cô tính là cọng hành gì! Kỹ thuật diễn thối nát còn muốn tự sửa kịch bản, muốn áp diễn? Không muốn diễn nữa? Vậy cút khỏi đoàn phim của tôi đi…”



Liên Thi Ngữ bị mắng đến sắc mặt trắng bệch, không nghĩ ý tưởng giấu kín của mình bị nhìn ra.



Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, càng thêm chật vật!



Đều do tiện nhân Cố Vân Khuynh!!



Mà một bên.



Vân Khuynh nhìn thấy cô ta nắm chặt tay, cười nhạt.



Vị ‘khí vận chi nữ’ này, sợ là đang nguyền rủa mình trong lòng đi.



Đối với loại người như cô ta mà nói, cái mình có được, vĩnh viễn là đương nhiên; mà cái không được hài lòng, thì đều do lỗi của người khác.



Cảnh phim này, diễn cảnh Điệp Ảnh vì thu thập tình báo, lẻn vào trong một bữa tiệc rượu giới thượng lưu. Hồng Phương ghen ghét người đoạt đi tấm vé vào tiệc rượu của mình, cuối cùng, hai người ước định: Mỗi người diễn một khúc, dựa vào số phiếu của người nghe quyết định. Nhưng trong kịch bản, Hồng Phương tự biết mình vô dụng, ngay từ đầu, đã không đáp ứng, Điệp Ảnh phải khích tướng một phen mới dụ được cô ta cắn câu.



Mà Liên Thi Ngữ, lại muốn áp diễn nàng mà tự sửa kịch bản, bị đạo diễn Tưởng răn dạy, cũng là tự làm tự chịu thôi.



Chẳng qua…



Vân Khuynh cúi đầu xuống, hơi cong môi.



Nửa giờ sau.



Liên Thi Ngữ không ngầm giở trò xấu nữa, rốt cuộc hai người quay xong cảnh này.



Tiếp theo, là cảnh “Biểu diễn tỉ thí”.



Khi nghỉ ngơi, Tưởng Trịnh giảng giải nên diễn thế nào.



Đột nhiên, Liên Thi Ngữ không thể tin la lên.



“Cái gì!”



“Cảnh tiếp theo, thật sự phải tự diễn?”