Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 75 :

Ngày đăng: 17:07 30/04/20


Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ



Đối phương có diện mạo cực kỳ tuấn mỹ, bộc lộ sắc bén, chỉ là sắc mặt hơi có chút tái nhợt. Một đôi mắt xếch đào hoa, đuôi mắt nhếch lên phác họa độ cong phong lưu, trong ánh mắt, lại đựng đầy hung ác tăm tối.



Lúc này, hắn khoanh tay đứng ở ngoài điện, cười lạnh mà nắm chặt trường tiên, bên miệng miệt ý mười phần, bễ nghễ toàn trường —



Huyền bào ngang nhiên như vũ trảo mãng long, ngang tàng bừa bãi.



Thời khắc này, ánh mắt hai người giao nhau, nam tử ánh mắt âm trầm, Vân Khuynh lại hơi ngẩn ra, liền nở một nụ cười có lễ, hướng hắn phúc thân.



Không nghĩ tới, sẽ gặp được nhân vật này ở đây.



Kính Vương, Sở Ngự Thần, cũng là — Sở Triều…



Thượng, nhậm, phế, đế!



“Kính Vương gia có lễ.”



Thấy Vân Khuynh biểu hiện như thế, Sở Ngự Thần lãnh xuy, làm như không để ý tới mà dời ánh mắt, chỉ lạnh lùng nói.



“A? Khó được còn có người nhận ra thân phận bổn vương.”



Hắn không chút để ý liếc qua một đám người im phăng phắc, trong ánh mắt là sát ý như có như không, làm người không rét mà run.



Tức khắc, mọi người đồng loạt quỳ xuống.



“Vương gia thứ tội!”



Đội trưởng đội thị vệ nơm nớp lo sợ giải thích: “Thần phụng hoàng mệnh khiển trách cung nhân, mới nhất thời mạo phạm Vương gia….”



“Kính đường huynh hà tất nơi chốn khó xử hạ nhân?”



Một bên, Sở Ngạo Thiên nhăn mày, nhất thời đứng ra, tự giác khoan dung độ lượng cứu tràng.



Sở Ngự Thần chỉ khinh miệt nhìn lại hắn ta, lãnh khốc nói: “Tự so không được với săn sóc của Tam đường đệ, vì mỹ tỳ mà cãi lời thánh lệnh… Hoàng thượng, ngài nói đi?”



Mọi người đều kinh!



Quay đầu, mới phát hiện thánh thượng được Vương Phúc dìu, sắc mặt khó coi đứng lặng ở cửa điện.



Mà Vân Khuynh đã sớm lui sang một bên, kính cẩn đứng yên.



“Ngự Thần nói không sai……”



Hoàng đế có chút san nhiên (*), nhìn “Hoàng chất”, trên mặt tuy cố giữ vững uy nghiêm, trong lòng lại căng thẳng.



(*) san nhiên: chột dạ. Rất cảm ơn comment của bạn @babytramthongoc2 và @ThoNguyn303 nhé <3



Rốt cuộc, ngôi vị Hoàng đế này của ông, là đoạt từ tay Sở Ngự Thần.



Năm đó, Sở Hiếu Đế qua đời, dưới gối đơn bạc, chỉ có thể truyền ngôi cho con trai nhỏ mới bảy tuổi, lại để Hoàng đệ nhiếp chính.



Không ngờ, chỉ ba tháng sau, tiểu Hoàng đế bị khám ra ‘mê tâm chứng’ (*), không thể đảm nhiệm quốc quân, Nhiếp Chính Vương dưới sự bảo vệ của chúng thần xung quanh thượng vị —



Liền thành Sở Chiêu Đế hôm nay.
Bi phẫn bị làm bẩn trong sạch, oán niệm bị tra tấn sinh non của nguyên chủ…



Nỗi đau này, so với nàng ta đang chịu còn đau hơn.



Huống chi, nàng xuống tay nhìn như nặng, trên thực tế, tuyệt không thể chết. Lần này, chẳng qua là bữa sáng khai vị thôi.



Rốt cuộc, Vân Khuynh gợi môi, thu tiên: “Dừng ở đây đi. Tam điện hạ, sau ngày hôm nay, chỉ mong lời đồn đãi vô cớ không còn nữa.”



Liễu Hi Nguyệt yếu ớt thở phì phò, ánh mắt oán hận.



Sở Ngạo Thiên thật ra có chút ngạc nhiên, vài giây sau, mới phản ứng lại đây, vọt lên: “Hi Nguyệt, Hi Nguyệt! Ngươi không sao chứ?”



Lại không chú ý lay động mạnh mẽ của hắn, sẽ khiến người thương càng thêm thương.



Vân Khuynh nhăn mi, dời tầm mắt, quả thực không muốn nhìn hai người này thêm một chút nào nữa.



Bước chân của nàng hơi dừng, đi về phía Sở Ngự Thần: “Vương gia, ngài…” Đưa lên trường tiên, lại thấy nam nhân lãnh mị kia liếc xéo mình một cái, xoay người, đi nhanh rời đi.



Vân Khuynh ngẩn ra, đang muốn theo sau.



Xảo Châu hầu một bên chạy chậm lại đây, thấp giọng nói: “Quận chúa, còn có Xảo Vân…”



“Mang về phủ rồi nói!” Vân Khuynh cắn răng, nhấc làn váy, đuổi theo.



Ước chừng qua nửa khắc.



Ở một góc tường hẻo lánh, Vân Khuynh rốt cuộc đuổi kịp Sở Ngự Thần: “Vương gia…”



“Ngươi lại đây làm gì?”



Nam nhân đột nhiên xoay người, ánh mắt mỉa mai, đuôi mắt nhếch lên, có vẻ cực kỳ hung ác nham hiểm.



“Giữa thanh thiên bạch nhật, quận chúa đi theo bổn vương, không sợ danh tiết tổn hại sao?”



Thần sắc Vân Khuynh cũng lạnh đi, nàng ngưng mắt, đạm thanh nói: “Vương gia để trường tiên lại chỗ thần nữ, không phải là càng không ổn?”



Nói, lần nữa đưa roi tới.



“Miệng lưỡi rất sắc bén.”



Sở Ngự Thần lãnh xuy một tiếng, nhưng lần này, lại đưa tay tiếp được.



“Ngươi không sợ ta?”



Lúc này, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua bức tường chiếu xuống, chiếu vào mặt nghiêng của nam tử. Nháy mắt tiếp xúc kia, Vân Khuynh nâng mắt —



Ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi của đối phương.



Loại cảm giác này….. Giống như từng quen biết….



Nàng ngẩn ra, trước khi kịp phản ứng lại, đã buột miệng thốt lên.



“Vương gia, ta… có phải từng gặp qua ngươi ở chỗ nào không?”