Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 89 :

Ngày đăng: 17:07 30/04/20


Edit: NHY



Beta: Mạc Khinh Vũ



Năm Hưng Ninh thứ nhất, là một năm cuối cùng Sở Chiêu đế tại vị.



“Hưng Ninh cung biến” mà lịch sử đặt tên, cũng phát sinh trong tháng hai năm này ——



Ngày 3 tháng 2, Sở Chiêu đế phát hiện Tam hoàng tử Sở Ngạo Thiên cấu kết cùng hậu phi lãnh cung, giận dữ, hạ chỉ nhốt hắn vào phủ Tông Nhân, ngày sau hậu thẩm.



Ngày 5 tháng 2, Sở Chiêu đế tới phủ Tông Nhân tự mình hỏi thẩm. Tam hoàng tử mở miệng chống đối, đế càng giận, phất tay áo rời đi.



Ngày 8 tháng 2, trong cung Tam hoàng tử lục soát ra thư từ thông đồng lén lút cùng các quan viên, Sở Chiêu đế tức giận mắng đám người này kết bè kết cánh, nhúng chàm quốc chính.



Ngày 11 tháng 2, Tam hoàng tử bị lên án nuôi dưỡng tư binh, tự chế vũ khí, trong triều có nhiều buộc tội. Sở Chiêu đế lại lần nữa hạ chỉ nghiêm thẩm, chọn ngày định tội.



Ngày 15 tháng 2, gia tướng của Tam hoàng tử mang binh vây phủ Tông Nhân, cướp người.



Ngày 17 tháng 2, Tam hoàng tử xuất quân bức vua thoái vị. Sau khi đâm Sở Chiêu Đế bị thương, bị cấm quân bắt được, giam cầm ở trong cung.



Ngày 19 tháng 2, Sở Chiêu đế trọng thương không thể trị, hạ chỉ truyền ngôi cho Kính Vương Sở Ngự Thần, cũng viết chiếu cáo tội mình, khi tại trần tại vị hoa mắt ù tai. Sau ngày hôm đó, Sở Chiêu đế băng hà.



Ngày 21 tháng 2, Kính Vương Sở Ngự Thần khải hoàn hồi triều. Nhu Hoa quận chúa mở cổng thành nghênh giá, bá tánh toàn kinh đứng đầy hai phố, quỳ lạy tân đế.



…… Ngắn ngủn hơn nửa tháng, phong vân Sở Triều đại biến.



Từ đây, Kính Vương đăng vị, thời đại Sở Triều cường thịnh nhất, chính thức mở ra!



Mà tới đời sau, đoạn truyền kỳ về “Hưng Ninh cung biến”, đủ mọi cách nói xôn xao.



Rất nhiều nhà sử học từ dấu vết tư liệu lịch sử để lại, chứng cứ có sức thuyết phục cho rằng sau lưng tràng cung biến vội vàng mà quỷ dị, tất nhiên cất dấu thế lực thứ ba điều khiển……



Đương nhiên, trong đó người gây ra nhiều hoài nghi nhất, đó là vị hôn thê Kính Vương —— Nhu Hoa quận chúa Ninh Vân Khuynh!



Mà lý luận này, cũng vì vị “Sở Triều đệ nhất truyền kỳ nữ tử” tăng thêm một vòng hào quang……



Bất quá, đối với Vân Khuynh, suy đoán đời sau như thế nào, kỳ thật cũng chẳng đáng ngại.



Nàng chỉ biết là, giờ phút này, khi chính mình đứng trước cửa thành, trông thấy trong mắt ái nhân kinh ngạc và kinh hỉ khó có được ——



Vì thế, nửa tháng này, hao hết tâm lực tính kế, bố trí từng bước mạo hiểm, ngày đêm vất vả khó ngủ ……



Toàn bộ đều trở nên đáng giá như thế.



Vân Khuynh thẳng tắp nhìn vào đáy mắt Sở Ngự Thần, lần nữa tiến lên vài bước, thanh thanh mở miệng.



“Thần thiếp vì thánh thượng dâng lên phân đại lễ này, như thế nào?”



Sở Ngự Thần yên lặng nhìn nàng.



Vân Khuynh liền gợi môi, hướng nam tử lộ ra tươi cười đẹp nhất —— lộng lẫy hệt như ngày đó Sở Ngự Thần xuất chinh.



Nàng chưa bao giờ là nữ tử chỉ biết tránh ở phía sau ái nhân tìm kiếm bảo hộ.



Hắn vì nàng lao tới Yến Địa, bảo vệ cố hương; như vậy, nàng liền vì hắn đoạt lại ngôi vị Hoàng đế, đem giang sơn này, tự mình trả lại vào tay hắn.



Sau này, nàng cũng sẽ luôn bên cạnh hắn. Từ đây, một đời này, cùng thống trị thiên hạ, sinh tử không rời!
Vân Khuynh ánh mắt băng hàn, lại chỉ cười lạnh tanh.



“Chẳng qua là người xuyên việt mà thôi.”



“Sở Triều sau này như thế nào, còn không tới phiên loại mặt hàng như ngươi bình phán.”



Nói xong, nàng không muốn tốn nước miếng với hắn, liền phân phó.



“Áp đi phủ Tông Nhân, xử trí theo luật.”



“Vâng.” Bọn thị vệ lĩnh mệnh.



Sở Ngạo Thiên bị kéo xuống, không thể tin tưởng trừng lớn mắt, điên cuồng hét lên.



“Hóa ra là mày! Mày cũng từ hiện đại xuyên tới có phải hay không!? Phi! Cổ đại tính cái gì? Vương triều phong kiến chung quy sẽ diệt vong, tao tiên đoán, liền hủy trong tay phế vật Sở Ngự Thần kia ……”



Thanh âm càng thêm đi xa.



Mà Vân Khuynh bước ra cửa điện, nhìn bóng dáng kia, ánh mắt càng lạnh ——



Đột nhiên, một cổ lực đạo đánh úp lại.



Nàng kinh ngạc mà nâng mắt, lại bị nam tử ôm vào trong ngực.



“Sao chàng lại tới đây?”



Vân Khuynh thuận thế vòng lấy Sở Ngự Thần, chôn vào cổ hắn, thanh âm u buồn.



Giây tiếp theo, mặt đẹp bị nâng lên, đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện đôi mắt u mị của hắn.



Sở Ngự Thần ôm lấy eo nàng, mắt thần sắc u ám khóa trụ nàng.



“Một mình chạy tới xử trí người, còn để tâm tình bị hỏng, ân?”



Nói nhỏ, hắn nắm lấy cằm tinh xảo, môi mỏng lộ ra ý cười không rõ.



Vân Khuynh hạ mắt, chỉ cảm thấy trên mặt nóng lên, nội tâm lại thoáng chốc tươi đẹp lên.



“Không có……”



Nàng nhẹ giọng nói, không cách nào giải thích mình là lo lắng lời “nguyền rủa” của “Khí vận chi tử” sẽ ảnh hưởng tới ái nhân ——



Vân Khuynh sớm thử qua, chỉ cần đề cập đến hệ thống, nội dung nhiệm vụ, nàng giống như bị hạ cấm chế, không thể để lộ nửa câu.



Vì thế, lúc này, Vân Khuynh cũng chỉ có thể rầu rĩ mà phủ nhận hành vi ấu trĩ trong miệng ái nhân.



Thấy thế, sâu trong mắt Sở Ngự Thần hiện lên một tia buồn cười, phút chốc cong môi.



“Hồi cung đi. Ít ngày nữa đại hôn, ta không muốn một Hoàng hậu uể oải đâu.”



PS.



Chương sau đại hôn, khụ.



Không dễ dàng, ba thế giới, hai người rốt cuộc cũng có cái hôn lễ hoàn chỉnh……