Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 91 :

Ngày đăng: 17:07 30/04/20


Edit: NHY



Beta: Mạc Khinh Vũ



Lễ thất tịch.



Trong kinh thành một mảnh vui mừng dạt dào.



Vào đêm, toàn thành treo đèn đỏ. Bá tánh đều mặc đồ mới, cả nhà vui vẻ cầm theo đèn lồng, náo nhiệt ra cửa, một bộ dáng thịnh thế yên vui.



Cung Hưng Khánh ở vị trí sát đường, mà bước lên lầu cao này nhìn xuống, có thể thấy được dân chúng nhốn nháo rộn ràng.



Nháy mắt Đế hậu hiện thân, tiếng bái lễ như núi hô sóng gầm, không ngừng vang lên bên tai không ngừng.



“Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”



“Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!”



Mấy vạn bá tánh chen chúc, mắt mang sùng kính, nhìn lên đôi vợ chồng bọn họ kính yêu tôn quý trong lòng.



Mà trên thành lâu cao cao, Sở Ngự Thần và Vân Khuynh cầm tay, cùng nhìn con dân bọn họ.



Một lát, đế vương đứng lặng nâng nâng tay, thánh ý đã nhận ——



Nháy mắt tiếp theo, chỉ nghe được âm vang lớn.



Bất chợt, pháo hoa bắn lên.



Hoàng thành, trên không, chiều muộn hôm đó được chiếu sáng như ban ngày.



Ánh lửa sáng lạn nổi lên bốn phía, toàn bộ kinh thành bật lửa.



Cùng thời khắc đó, pháo chợt vang, cùng với tiếng hoan hô của thần dân Đại Sở, gần như làm người kích động đến rơi lệ.



Trong trời đêm, đèn đuốc tràn ra rực rỡ đẹp không sao tả xiết.



Nhưng thời khắc đó, Vân Khuynh lại nghiêng đầu, nhìn nam tử bên cạnh ——



“Làm sao vậy?”



Thoáng chốc, Sở Ngự Thần cũng hình như có linh cảm xoay lại, đột nhiên thở dài.



“Trẫm già rồi?”



Nháy mắt này, ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt nam tử đã tang thương, nhưng mà, ở trong mắt Vân Khuynh, hắn vẫn tuấn mỹ như cũ.



Vì thế, nàng khẽ mỉm cười, lắc lắc đầu: “Sao thế được?”



Cho dù phong sương nhiễm trên thái dương, lại không hề tổn hao gì mị lực của hắn.



Huống chi……



“Thần thiếp không phải cũng thế sao?” Vân Khuynh nhẹ giọng nói, năm tháng cũng để lại dấu vết ở trên người nàng——



Thế giới này, bọn họ đã làm bạn, đi qua ba mươi bảy năm.



Vì thế, Sở Ngự Thần cũng cười nhẹ, vươn cánh tay, như vô số lần như vậy trong những năm này, ôm chặt nàng.



Cuối cùng, hai người giữa vạn chúng chú mục, ôm nhau, giống như đêm thất tịch nhiều năm trước, ở trong thịnh thế mà bọn họ cai trị, cùng nhìn pháo hoa nổi lên phía xa.



Toàn bộ thân mình Vân Khuynh chôn ở trong lồng ngực Sở Ngự Thần, ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ trong màn đêm.



Nàng cười khẽ hỏi hắn: “Ngươi còn nhớ hai câu hoa mê đón ý nói hùa trong bữa tiệc ngắm hoa năm đó sao?”



Nam tử nhướng mày: “Thiên bách bao biền tụy thành đóa, nhất khúc sanh ca hưởng thái bình.” (Trăm ngàn chồi non tụ thành đóa, một khúc sênh ca hưởng thái bình)




Nàng nheo lại mắt trong, cũng lần đầu thử nói: “Tin tức thế giới sau, chẳng biết có được truyền tại đây không?”



Hệ thống lại chỉ nhắc nhở nói: “Vị diện đã được khoanh vùng, mời ký chủ xác nhận.”



Vậy là không được……



Vân Khuynh hạ mắt, trong tiếng thúc giục, cũng chỉ có thể ngăn chặn chút dự cảm không tốt, lạnh giọng xác nhận.



“Ký chủ đã tiếp nhận nhiệm vụ. Xác nhận vị diện tiếp theo.”



“Đã định vị: thế giới không thuộc tính ‘võng phối kỳ duyên’, bắt đầu truyền tống.”



Nháy mắt kia ánh sáng trắng chợt lóe, tròng mắt Vân Khuynh hơi co lại.



Từ từ, không thuộc tính!?



Nhưng mà, ngay giây sau, dòng khí màu xám chấn động, nháy mắt đem hồn thể nàng hút vào.



Thoáng chốc, Vân Khuynh liền mất đi ý thức.



*



Thời khắc phóng năng lượng thế giới đó, nàng lại chỉ cảm thấy ——



Ghê tởm muốn nôn!



Một trận vô lực, Vân Khuynh không hề phòng bị mà tê liệt ngã xuống sàn.



Thân mình hung hăng đụng vào sàn nhà cứng rắn, giây lát, đau đớn liền lan tràn.



Sao lại thế này……



Vân Khuynh giãy giụa mà ngẩng đầu, lại thấy cái dụng cụ gì màu đen, ánh vào mi mắt.



!?



Giây tiếp theo, trong đầu lại choáng váng.



Nàng chỉ cảm thấy dạ dày hơi chua, mắt đầy sao xẹt ——



“Phanh ——”



Đột nhiên, tiếng đá cửa vang dội vang lên.



Liền thấy thân ảnh cao dài, vội vàng chạy đến trước mắt Vân Khuynh.



Giây tiếp theo.



Một cổ lực đạo ôn nhu, nâng nàng lên.



“Em làm sao vậy?”



Thanh tuyến thấp thuần hoa lệ vang lên bên tai Vân Khuynh.



Hơi thở ấm áp ập vào mặt, xứng với tiếng nói cực hạn êm tai này, quả thực muốn cho người chìm sâu trong đó.



Vân Khuynh cũng ngơ ngẩn, bình tĩnh nhìn người đàn ông đang ôm mình.



Cuối cùng, nàng dùng hết sức lực, hơi thở mong manh mà phun ra ba chữ ——



“Tôi…… đói quá.”



Rốt cuộc không duy trì được, trước mắt tối sầm, ngất đi.