Hệ Thống Nữ Phụ
Chương 1 : Nhân vật phản diện là hoàng tử hai mặt (4)
Ngày đăng: 15:41 30/04/20
Ngữ Kỳ nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, mặc dù cố kiềm chế nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên. Vì sợ bản thân cười ra tiếng trước mặt Đoạn Cẩn Ngôn, cô nhanh chóng ra khỏi phòng, đi xuống dưới lầu.
Sau khi căn dặn vú Trương nấu ít cháo trắng và thức ăn nhẹ, Ngữ Kỳ đi vào phòng bếp rót một ly nước ấm, lại hỏi vú Trương thuốc hạ sốt rồi bưng vào phòng Đoạn Cẩn Ngôn.
BOSS phiên bản thiếu niên vẫn đang khổ sở cố gắng giả vờ ngủ, tay Ngữ Kỳ vòng qua sau lưng khép cửa lại, rồi nhẹ nhàng cầm cốc nước trong tay và hộp thuốc để lên đầu giường hắn. Sau đó cô xoay người kéo rèm cửa sổ ra một chút để ánh sáng bên ngoài chiếu vào.
Làm xong tất cả, cô tìm một cái khăn mặt sạch sẽ trong nhà vệ sinh, thấm ướt rồi đắp lên trán Đoạn Cẩn Ngôn, thuận tay nhét các góc chăn giúp hắn.
Dường như Đoạn Cẩn Ngôn còn chưa muốn tỉnh lại, Ngữ Kỳ không tiếng động cười cười, thuận tay chọn một quyển sách trên giá sách của hắn, ngồi bên cạnh xem.
Cũng may quyển sách cô tiện tay lấy không tệ, hoặc có thể nói gu đọc sách Đoạn Cẩn Ngôn không tồi.
Đó là tập văn xuôi “thiên tài Khalil Gibran trên văn đàn Li-băng” (1). Ngữ Kỳ thuận tay lật hai trang, thấy có một đoạn ý nói:
“Tồn tại chính là nhận thức rõ thánh nhân và tội phạm vốn là huynh đệ sinh đôi, phụ thân họ là ‘Quân vương nhân từ’ của chúng ta. Trong bọn họ có một người ra đời sớm hơn một chút, bởi vậy chúng ta chấp nhận người ra trước lên ngôi hoàng tử.”
(1) Khalil Gibran (tên đầy đủ tiếng Ả Rập Khalil Gibran Gibran) (1883 – 1931) là một nghệ sĩ, nhà thơ và nhà văn Lebanon. Trong thế giới Ả Rập, Gibran được coi là một kẻ nổi loạn trong văn học và chính trị. Phong cách lãng mạn của ông là tâm điểm của sự phục hưng trong văn học tiếng Ả Rập hiện đại, đặc biệt là thơ văn xuôi, tách ra từ trường phái cổ điển. Tại Lebanon, ông được coi như một thiên tài văn học.
“Thiên tài Khalil Gibran trên văn đàn Li-băng” là một báo cáo ngắn của tác giả Y Hoành đăng trên phụ bản của Nhân Dân Nhật Báo, đăng ngày 12 tháng 11 năm 1993.
Nếu không xem từ đầu đến cuối, luận điệu của một câu này rất lệch lạc, song nó thú vị hơn hẳn mấy bài ca tụng mỹ đức, bài nào y chang bài nấy. Ngữ Kỳ hứng thú xem tiếp, vô tình quên mất thời gian.
Khi cô cảm mệt mỏi, ngửa cổ đau nhức ra thì mới nhìn đồng hồ trên bàn học, biểu thị đã qua nửa tiếng.
Cô ăn điểm tâm nên không có cảm giác gì, nhưng không biết Đoạn Cẩn Ngôn hôm qua chưa ăn cơm chiều và bữa sáng nay thì thấy như thế nào.
Đoán đến giờ hắn nên “tỉnh lại”, Ngữ Kỳ buông quyển sách trên tay xuống, nhẹ nhàng cầm tay phải hắn để ở ngoài chăn.
Nhìn hắn giống như rơi vào trạng thái đại não dừng hoạt động, Ngữ Kỳ nín cười từ trên giường đứng lên, “Thuốc và nước đặt ở đầu giường, anh nhớ uống.”
Thấy cô sắp ra khỏi cửa phòng, Đoạn Cẩn Ngôn đột nhiên mở miệng “Cô đi đâu vậy?”
…
Không biết có phải vì lúc này thân thể yếu ớt nên tâm lý yếu ớt theo không? Giọng điệu BOSS Đoạn lúc này rất giống đứa bé không có cảm giác an toàn, chỉ là không biết là giả vờ hay thật sự.
Bước chân Ngữ Kỳ ngừng một lúc, cuối cùng không nói gì. Cô nhẹ nhàng đóng cửa, xuống lầu đi thẳng vào phòng bếp, múc bát cháo hoa nhỏ bê lên.
Đoạn Cẩn Ngôn dường như nghĩ cô đi rồi, thấy cô bưng một chén cháo xuất hiện nên hơi kinh ngạc.
Nhét cháo vào tay hắn, Ngữ Kỳ xoay người ngồi bên cạnh, “Ăn đi, tối hôm qua và sáng nay anh chưa ăn cơm.”
Kỳ thật cô nhìn thấy bộ dáng hắn ốm yếu, lại dùng cổ tay mảnh khảnh bưng cháo làm cô run sợ trong lòng. Nhưng Ngữ Kỳ không định tới đút cháo, là một đại tiểu thư kiêu ngạo lạnh như băng, hôm nay cô đã ôn nhu rất nhiều, còn làm tiếp có vẻ hơi giả tạo.
Đoạn Cẩn Ngôn chậm rãi dùng thìa khuấy cháo lên, giọng thản nhiên: “Chỗ bị phỏng trên đùi tôi bị lúc vừa đến cô nhi viện.”
Ngữ Kỳ nghe vậy sửng sốt, không nghĩ tới nhanh như vậy hắn đã bắt đầu “kể chuyện quá khứ”, vội vàng điều chỉnh vẻ mặt, “Hả?”
“Mấy đứa bé mới tới luôn bị bắt nạt.” Hắn chậm rãi nói, tiếng hơi khàn, nhưng đã bỏ bớt nét ôn hòa giả dối ngày thường, nghe thuận tai hơn, “Bọn hắn bảo tôi vào phòng bếp tìm đồ này nọ, tôi đi, nhưng chưa tìm được thì bọn hắn đã đóng cửa lại. Trong phòng bếp tối đen như mực không nhìn thấy. Tôi xin bọn hắn mở cửa ra, bọn hắn lại khóa cửa, sau đó đứng ngoài cười cợt…” Hắn nói xong thì cười rộ lên, chỉ là độ cong khóe miệng hơi cứng ngắc, “Cuối cùng tất cả bỏ đi, bỏ lại tôi một mình.”
Lúc như thế này không cần nói gì hết, Ngữ Kỳ vòng ra đằng trước ngồi, muốn cầm tay hắn, lại thấy trong tay hắn bưng cháo, tay giơ lên giữa không trung không biết đặt ở đâu, cuối cùng dừng lại trên mái tóc mềm mại đen bóng, xoa nhẹ đầu mang ý trấn an.
Bị đối đãi như con chó nhỏ Đoạn Cẩn Ngôn sững sờ, vẻ mặt ngẩn ngơ, hơn nữa lu đù hơn ngày thường, cuối cùng không trào dâng nổi cảm giác bi thương, nhạt nhẽo tiếp tục kể, “Sau đó tôi không cẩn thận làm đổ ấm nước đang đun.”