Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng

Chương 11 :

Ngày đăng: 17:38 18/04/20


CHƯƠNG 11



Hôn sâu thành hôn phớt.



Hà Duy nghĩ đến ngon ăn, chẳng qua lúc thực thi có chút khó khăn.



Cậu không hôn Lăng Vân Dực, Lăng Vân Dực giữ nguyên bộ dạng mỹ nhân say ngủ. Nhưng chỉ cần cậu hôn lên, mỹ nhân lập tức mở mắt ôm chặt eo cậu, cuốn lấy lưỡi cậu, chưa hôn triệt triệt để để thì nói thế nào cũng không chịu buông ra.



Vừa hôn thêm hai lần và dùng mì bò kho để khôi phục đủ giá trị linh khí lại hạ xuống 60%, Hà Duy hít sâu một hơi, thực tình đâu thể cứ như vậy, cậu phải động não nghĩ cách khác mới được.



Cứ phóng túng như vầy hoài, mì bò kho ăn hết, giá trị linh lực cũng cạn. Tới hồi phóng không phóng được kỹ năng nữa, chẳng những không thể cứu Lăng Vân Dực, mà nhiệm vụ cũng bất thành. Vậy hai người chỉ có thể ngồi trong sơn động chờ chết đói thôi.



Tiếc rằng lần trước cậu không hiểu chuyện, chén một hơi hết hai tô mì. Vì giá trị linh lực tối đa là một trăm, mà một tô mì cung cấp một trăm điểm, thế nên có ăn hai tô cũng chỉ đạt một trăm, nào ngờ lại lãng phí một tô. Nếu ăn dè xẻn một chút, cậu sẽ có ba trăm điểm linh lực quý giá, cũng đủ ứng phó nhiệm vụ lần này.



Hối hận cũng vô dụng, Hà Duy thôi suy nghĩ vẩn vơ, để não hoạt động với cường độ cao, khoảng nửa khắc sau, cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp.



Mỗi lần cậu đều sử dụng kỹ năng trước, sau đó mới hôn lên, nếu đổi lại thì sao? Thoạt tiên cứ hôn lên, sau đó phóng thích kỹ năng, lướt qua một cái rồi ngưng, sau đó cậu có thể nhanh chóng chấm dứt!



Đúng! Quyết định vậy đi!



Hà Duy đặc biệt khen ngợi sự cơ trí của mình, cậu hưng phấn đứng lên, chuẩn bị thực hành.



Ngồi bên cạnh Lăng Vân Dực, đánh giá tỉ mỉ chốc lát, cuối cùng lại bắt đầu lúng túng.



Trước đó là kỹ năng thôi thúc thân thể, cậu bị ép hôn, nhưng lần này cậu phải đích thân chủ động đi hôn…



A a a, Hà Duy kêu rên trong lòng, không thể hạ môi được!



Xoắn xuýt một hồi, mắt thấy sắc trời bên ngoài dần tối, Hà Duy chẳng dám lề mề nữa. Đã hôn bốn lần rồi, tuy rằng cậu bị động, nhưng giờ lại ngượng ngùng thì cũng quái đản quá đấy.



Hà Duy hít sâu, rốt cuộc cũng lấy được dũng khí, cậu hơi cúi xuống, nhìn chằm chằm đôi môi xinh đẹp của Lăng Vân Dực, yết hầu khẽ lay động trong vô thức.



Trong lòng trào dâng chút mê mẩn, cậu vội vàng đập xuống, vừa lầm bầm chỉ là chữa thương thôi, vừa chuẩn xác dán lên. Môi chạm môi dĩ nhiên không đủ. Hà Duy run rẩy vươn đầu lưỡi khẽ đẩy về trước, dễ dàng thăm dò vào, nhưng vừa quấn lấy thì một luồng điện lại chạy tán loạn khắp người.



Như thường lệ, Lăng Vân Dực tức khắc mở mắt ôm eo cậu, chẳng nói chẳng rằng làm sâu hơn nụ hôn.
Nếu giờ không mua, sau này làm mới cửa hàng sẽ chẳng còn nữa, ai quan tâm nó hữu dụng hay không, dù sao cũng chỉ cần năm kim tệ, mua luôn!



Sau khi quét sạch hết mọi thứ, Hà Duy lấy quần áo, vừa giở ra xem liền trợn mắt.



Mẹ kiếp! Thế quái nào lại là đồ nữ!



Thật mịa nó bất công!



Vì cái lông gì lần trước là nam trang, mà lần này lại là nữ trang!



Miệng Hà Duy giật giật, nhưng đâu thể cứ mặc bộ váy dính đầy con cháu nhà mình mãi, thế nên đành nhận mệnh mà bắt đầu thay quần áo.



Mặc vào cũng dễ, lý y, nhu váy, khoan bào đại tụ, lụa choàng tinh tế… Dù động tác còn khướt mới lịch sự tao nhã, nhưng tốt xấu gì cũng mặc chỉnh tề.



*nhu váy, khoan bào đại tụ, lụa choàng =)



Hà Duy tới gần thùng nước, mượn mặt nước để soi, tâm tình khó chịu cực kỳ.



Da trắng xinh đẹp, hoa y phấp phới, quả xứng danh diện mạo khuynh thành.



Nếu bình thường thấy được mỹ nhân này, cậu khẳng định sẽ mừng rỡ không thôi, nhưng chính mình biến thành thì mịa nó chả vui chút nào!



Hà Duy gượng gạo quay đầu đi, trong lòng thầm oán: Xin chào tiên nữ, bái bai tiên nữ!



Chẳng muốn nhìn bộ dạng đó của mình nữa, Hà Duy quay sang thu dọn chiến trường.



Lăng Vân Dực còn đang tự chữa trị, không biết chừng nào mới tỉnh, Hà Duy tiêu hao linh khí quá độ, lúc này lại đói bụng, bèn xắn tay áo ăn mì.



Ăn uống no say, trời cũng tối hẳn, sau một ngày một đêm chịu giày vò, Hà Duy có chút phiền muộn, không đâu lại tự dưng chạy tới làm bất nam bất nữ, vậy Hà Duy ở chỗ Lôi Minh thì sao? Còn đang ngủ ư?



Vừa nghĩ tới điều đó, một mùi tanh bất thình lình xộc vào mũi.



Hà Duy kinh hãi, quay đầu nhìn ra ngoài hang, lập tức bị quái vật đang nhe răng nhếch miệng đoạt mất tâm thần.