Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng

Chương 13 :

Ngày đăng: 17:38 18/04/20


CHƯƠNG 13



Một biến thái vừa đi, biến thái khác lại tới.



Tiết tấu rượt đuổi thế này thực tình khiến Hà Duy có chút trở tay không kịp.



Hơn nữa, biến thái này chẳng như biến thái kia.



Trúc Uyên là biến thái, nhưng hắn là cuồng đồ vì võ mà cuồng. Hắn ta đến khiêu chiến với Lăng Trường Đình do ông ta là thiên hạ đệ nhất, cũng sẽ vì Lăng Vân Dực mang “Huyết Tàn” mà bỏ qua cho hắn, thậm chí chờ mong hắn trưởng thành để đấu một trận với mình.



Nhưng Lê Viêm hoàn toàn không có ý này, hắn điên từ đầu tới chân và chỉ sống theo bản năng.



Huyết tộc trời sinh khát máu, hắn lại là nhân tài kiệt xuất trong tộc, chớ thấy diện mạo hắn mĩ lệ mà lầm, trong cái đầu xinh đẹp kia ngoại trừ thưởng thức máu tươi thì chả còn lý trí gì đáng nói.



Nghĩ tới những điều ấy, đầu Hà Duy kêu ong ong, song lần này cậu bình tĩnh rất nhanh. Cậu đã đọc qua tiểu thuyết, tuy tác giả không miêu tả nhiều về đoạn “tiền đề”, nhưng có thể khẳng định Lăng Vân Dực tránh được kiếp này. Ngẫm kĩ xem tránh thế nào nhỉ?



Phải rồi!



Trong đầu chợt lóe linh quang, Hà Duy nhớ ra.



Lê Viêm là Huyết tộc, quanh năm định cư ở vùng đất Thẩm Phán, mà vùng Thẩm Phán nằm tại cực Nam của biển Vô Vọng, cách Trung Đình một đại dương, là nơi hung hiểm rất khó vượt qua.



Sở dĩ Lê Viêm đến được đây là nhờ sức mạnh không gian của cánh cửa Hắc Sát.



Trong [Vong Đồ] có viết, dù Lăng Vân Dực bị Lê Viêm hủy thân xác nhưng Đấu Linh chưa hủy, hắn dựa vào Đấu Linh đã sớm biến hình, chịu tải thất hồn lục phách để bước qua cánh cửa Hắc Sát và rơi vào vùng đất Thẩm Phán .



Gian nan trong đó khỏi nói cũng biết, song cuối cùng hắn đã dục hỏa trùng sinh tại chính vùng đất khủng bố tràn ngập Tu La tộc và Huyết tộc ấy.



Nếu đã vậy, Hà Duy khẽ cắn môi, thay vì bị hủy thân xác rồi tiến vào cánh cửa, chi bằng vào giờ luôn đi!



Chẳng những bớt được chút khổ, mà còn gia cố thêm khả năng sinh tồn tại vùng đất Thẩm Phán!



Ý nghĩ vừa hiện trong đầu, sẵn đang có thế, Hà Duy lập tức ghé sát vào tai Lăng Vân Dực và nói bằng giọng vô cùng nhỏ: “Đừng đánh nhau với hắn, mau nghĩ cách xông vào cửa Hắc Sát.”


Đúng vậy, chỉ cần bị hắn tiếp xúc, vô luận Đấu Linh cường thịnh cỡ nào cũng sẽ bị bám vào dây dưa, sau đó hút lấy sức mạnh.



Dù linh khí trong cơ thể Lăng Vân Dực dùng mãi không hết, cũng tuyệt đối không ngăn nổi khả năng thôn phệ mạnh mẽ của thần khí này.



Sẽ chẳng chống đỡ được lâu, căn bản không chống đỡ được bao lâu nữa.



Nhưng cánh cửa Hắc Sát đã ở ngay trước mắt, chỉ cần, chỉ cần tiến một bước nữa thôi là… là có thể…



Suy nghĩ vừa xẹt qua, trong đầu bỗng vang lên tiếng nhắc nhở cứng nhắc: “Điều kiện phù hợp, kỹ năng ‘hiến thân’ sắp khởi động, ký chủ hãy chuẩn bị sẵn sàng.”



Đang vội gần chết đây này, âm thanh chết tiệt này có ý gì?



Hiến thân? Kỹ năng thứ hai á?



Trong lòng Hà Duy trào dâng một linh cảm xấu, nhưng tên đã trên dây không thể không bắn.



Cậu chưa kịp phản ứng, cảm giác mất khống chế đã đột nhiên tập kích.



Hà Duy kinh ngạc nhìn thân thể mình mau chóng xông về hướng Lăng Vân Dực. Ngay lúc cậu muốn hô lên thì cảm giác trong cơ thể có một luồng sức mạnh khó tả đang trào ra từ lòng bàn tay, cậu dùng khí lực khó tin đẩy Lăng Vân Dực vào cánh cửa Hắc Sát.



Lăng Vân Dực đang tập trung tinh thần chiến với Lê Viêm, căn bản không đề phòng Hà Duy bên cạnh.



Khi một sức mạnh cực lớn tụ trên ngực, Lăng Vân Dực không buồn không vui, chỉ cảm thấy đây là số mệnh.



Nhưng nháy mắt tiếp theo, đồng tử hắn chợt co rút, kích động nhìn Hà Duy.



Thiếu nữ trước mặt bị mũi kiếm đen đâm xuyên tim, máu tươi nở rộ thành đóa hoa mỹ lệ, người ấy nhìn hắn, môi khẽ mấp máy: Phải sống sót.



… Vì sao?



Lăng Vân Dực nhìn người ấy, mắt ngập tràn màu đỏ.



— Chúng ta vốn chẳng quen biết, tại sao phải liều mình cứu ta.