Hệ Thống Nữ Thần Của Trai Thẳng

Chương 5 :

Ngày đăng: 17:37 18/04/20


CHƯƠNG 5



Dù mắt Hà Duy có mù, nhưng mắt của hơn năm trăm củ cải đỏ vẫn sáng như sao.



“Áo, thế mà lại là áo!”



“Sao vậy được nhỉ! Tư chất Đấu Linh tốt thế mà, tại sao hình dạng lại vô dụng?”



“Một cái áo nha, chả phải khôi giáp, chả phải trang phục chiến đấu, mà là một cái áo nhẹ hều…”



“… Còn dơ kinh.”



“… Hơn nữa chất vải rất mỏng.”



“Ớ, giống y xì áo ngủ đúng không!”



“A a a a… còn là kiểu nữ!”



“…”



Sau một hồi im lặng quỷ dị, Hà Duy rốt cuộc đứng hết nổi, cậu nhảy ra, tránh xa thủy kính ngay tức khắc, hình ảnh trong gương cũng biến mất theo.



Nhưng… mọi người đã khắc ghi hình ảnh mĩ lệ vừa rồi vào lòng, có biến mất cũng vô ích.



Vân Uyển Nhi triệt để ngớ người, hoàn toàn câm nín.



Ngay cả Đan Vũ xấu tính cũng đần ra, có hàng ngàn hàng vạn Đấu Linh vô dụng, nhưng Đấu Linh của một đại nam nhân lại là một cái áo ngủ kiểu nữ rách tơi tả, việc này cũng quá kỳ cục rồi!



Huống chi, Đấu Linh chẳng ra cái dạng gì này còn Đấu Linh tím trăm năm hiếm gặp.



Chuyện kỳ dị kiểu này, các mầm đậu tỏ vẻ, đúng là được mở mang tư thế mà!



*mở rộng tư thế: “tư thế (zīshì)” là hài âm của “tri thức (zhīshi)”, ý câu này là mở mang kiến thức/mở rộng tầm mắt



Các tu sĩ cầm kính cũng kinh ngạc đến ngu người, nhưng họ tốt xấu gì đã từng thấy qua ít việc đời, bấy giờ đã lấy lại bình tĩnh, cùng nhau bàn bạc một chút, cuối cùng đưa ra một phương án.



Tu sĩ tương đối lớn tuổi ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Tư chất Đấu Linh càng cao, hình dạng càng không ổn định, chúng ta nên xem lại lần nữa.”




Chưa đọc xong, Hà Duy đã đột ngột ngẩng đầu, mắt bắn hung quang về phía hắn.



Tu sĩ cầm kính ho khan, dầu gì cũng đổi “áo ngủ kiểu nữ” thành “sa y”.



Dẫu sa y cũng rất khơi gợi liên tưởng, nhưng dễ nghe hơn bốn chữ kia, Hà Duy miễn cưỡng nhịn.



Bấy giờ, đợt thức tỉnh Đấu Linh mỗi năm một lần chính thức khép màn.



Mọi người ghi thông tin cá nhân vào danh sách xong là có thể ai về nhà nấy tìm mẹ.



Đợi khoảng bảy ngày nữa, những đứa trẻ thích hợp tu luyện sẽ đồng loạt được nhận vào Thanh Huyền Môn, tiến hành huấn luyện cơ bản…



Vân Uyển Nhi toan đi, cô bé nhìn Hà Duy, ánh mắt chan chứa niềm tiếc nuối: “Hà đại ca, chớ nản lòng, tuy không phải loại hình chiến đấu, nhưng biết đâu Đấu Linh của huynh có tác dụng khác, cứ chờ qua kỳ thức tỉnh, đến kỳ biến hình khẳng định có nhiều đất dụng võ hơn…”



Cô bé vụng về an ủi Hà Duy, Hà Duy đã thành niên không muốn một đứa bé phải lo lắng vì mình, bèn đáp: “Không sao, kết quả này là tốt lắm rồi, ít nhất ta cũng có Đấu Linh chứ không phải thất linh giả.” Dù tương lai cậu có khả năng còn hỏng bét hơn cả thất linh giả, nhưng không cần nói ra điều này, chỉ tổ khiến người khác thêm sầu thôi.



Vẫy tay từ biệt Vân Uyển Nhi, Hà Duy về chỗ Lôi Minh.



Lôi Minh thấy cậu về, mắt hổ tràn ngập kích động: “Tiểu Hà Tử! Thế nào rồi, kết quả ra sao?”



Hà Duy cười giễu: “Thức tỉnh rồi…”



Cậu chưa dứt lời, Lôi Minh đã la lớn: “Ta đã bảo con chắc chắn có thể khỏe mạnh sống sót mà!”



Lôi Minh xúc động như vậy, Hà Duy cũng bị cảm hóa.



Tuy rằng cả ngày nay đều gặp xúi quẩy, song có thể khiến Lôi Minh an tâm, đây xem như chuyện tốt duy nhất trong một ngày bi đát như hôm nay.



Cậu thuật lại tỉ mỉ với Lôi Minh trong giờ cơm, Lôi Minh lại rất thoải mái: “Sợ cái gì? Hình dạng Đấu Linh nào mà chả tu tập được đấu thuật, chỉ cần tu luyện đấu thuật là có thể cường thân kiện thể, chúng ta là dân chúng bình thường, được sống bình an là may mắn lắm rồi.”



Trong lòng Hà Duy có nỗi khổ khó giãi bày, hiện giờ chỉ đành luôn miệng vâng dạ.



Ăn xong cơm tối, Hà Duy rửa mặt qua loa rồi về phòng, lên giường ngủ.



Chẳng qua vừa nhắm mắt, bên tai liền vang lên một tiếng tích: “Tình tiết truyện sắp bắt đầu, hãy sẵn sàng biến thân.”