Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 107 : Đàn ông càng đẹp thì càng biến thái

Ngày đăng: 15:51 30/04/20


Lộ Khiết nghe vậy, đầu tim không hỏi run lên.



Cánh tay của anh ôm chặt lấy cô như hận không thể chôn sâu vào trong người.



Ngửi thấy mùi hương thơm quanh quẩn ở nơi chóp mũi, Diệp Hoa hô hấp ngày càng trở lên gấp gáp, thật lâu sau đó hắn mới nói ra một câu vô nghĩa.



“Cô biết không? Tôi không thích phụ nữ”



Không thích phụ nữ?



Vậy anh coi tôi là đàn ông sao?



Lộ Khiết sắc mặt thoáng cái liền đen lại, đôi mắt to tròn không khỏi nhìn lên Diệp Hoa, gương mặt chỉ kém ghi lên hàng chữ ‘Không tin’.



Biểu cảm của cô được thu hết vào tầm mắt của Diệp Hoa, môi mỏng khẽ nhếch lên, cánh tay ôn nhu vuốt lên mái tóc của cô.



“Tôi rất thích mùi hương trên cơ thể của cô…” Diệp Hoa ngừng lại, ánh mắt khẽ rơi trên người cô, trong bóng tối, đôi mắt nâu của hắn như biến thành hố sâu thăm thẳm: “Nó làm tôi cảm thấy chỉ muốn đè cô xuống mà ăn cô không chừa xương cốt…”



Quả nhiên người như anh cũng chẳng thể nói được câu nào tử tế.



Cô bất mãn, giãy dụa muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng cánh tay thon dài tưởng chừng vô lực ấy lại hệt như tảng đá cho dù cô làm thế nào cũng đều không thể nhích ra được một chút.
Chỉ là tình nhân thôi sao? Cô cũng là người bình thường, có yêu có hận, chỉ đơn giản muốn tìm một người đàn ông tốt không cần quá xuất chúng chỉ cần yêu cô thật lòng mà an ổn hạnh phúc sống nốt quãng đời còn lại. Chính vì vậy để cô đi làm tình nhân cho anh cô thật sự có chút không chịu nổi.



Diệp Hoa còn không hiểu rõ suy nghĩ của cô sao, hắn đưa tay ép cô xoay người lại, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt của hắn, giọng nói trầm thấp như xuyên thẳng qua người cô: “Bỏ suy nghĩ đấy của em đi, em cũng thấy rồi đấy, tôi làm ăn không hợp pháp, kẻ thù của tôi không chỉ là cảnh sát mà còn chính là những người trong giới, họ thấy tôi ngày càng phát triển trong lòng ai mà chả cảm thấy ghen ghét hận tôi mong tôi có ngày chết sớm…” Nói đến đây, giọng nói của hắn có phần đè nèn, nửa ngày sau mới tiếp tục nói: “Vì vậy tôi chắc chắn sẽ không lấy vợ, tôi không muốn người thân bên tôi cũng sẽ gặp phải nguy hiểm như tôi vậy…”



Lộ Khiết nghe vậy, trong lòng ngũ vị đan xen nhau, người thanh niên này không ngờ lại có một mặt thâm tình như vậy, xem ra anh cũng không phải xấu xa như cô nghĩ.



Diệp Hoa đem cô chôn sâu vào trong lòng mình, hắn tựa cằm lên đầu cô, giọng nói có chút bá đạo: “Tôi không quan tâm đến quá khứ của em, tôi chỉ cần biết từ nay về sau em chỉ có tôi là được”



Lộ Khiết ngẩng đầu lên, mặc dù trong bóng tối cô không thể nhìn rõ được người thanh niên ở trước mặt mình, nhưng sự bá đạo kiêu căng tỏa ra từ người anh thì không ai có thể chống lại được.



Mùi men rượu nồng nặc hòa quyện với mùi thơm tho sạch sẽ thoang thoảng của anh tràn ngập cả căn phòng, khiến không khí trở nên mờ ám không nói nên lời. Mùi rượu dần trở nên nồng nặc hơn, dường như ở ngay trước mũi cô, ngoài ra còn có hơi thở ấm áp của anh phả vào người.



Trong mắt Lộ Khiết hiện lên một tia mờ mịt, ngay sau đó, thân hình của anh đổ lên người cô, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở trầm thấp. Theo phản xạ Lộ Khiết lấy tay che ngực, nhưng Diệp Hoa vẫn không có hành động tiếp tục.



Hiển nhiên anh đã thiếp đi bao giờ không biết, có lẽ ngày hôm nay anh đã quá mệt mỏi.



Men theo ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ, Lộ Khiết có thể mơ hồ nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc của anh.



Khi ngủ hàng mi dài của anh khép lại trông vô cùng ôn hòa, đôi lông mày rậm bình thường luôn cho người khác cảm giác lạnh lùng cao ngạo, bây giờ lại nhẹ nhàng giãn ra, để lộ một vẻ thâm trầm điềm đạm. Người thanh niên này khi ngủ và khi thức tại sao lại khác nhau một trời một vực như vậy, lúc mở mắt, con ngươi của anh toát ra vẻ băng lãnh khiến người ta không dám tới gần, nhưng khi say ngủ lại làm cho cô cảm thấy anh thật an yên và tĩnh lặng như một thanh niên bình thường, không hề giống như một đại ca xã hội đen giết người không ghê tay.