Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen
Chương 11 : Sự cố ở tiệm cơm
Ngày đăng: 15:50 30/04/20
Tiếng trống vào học nhanh chóng vang lên, thầy giáo chủ nhiệm ôm cặp đi vào.
“Các em ngồi xuống đi”
Nói xong thầy giáo đảo mắt quanh lớp như kiểm tra cái gì đó, thấy mọi người đông đủ ông liền phát biểu: “Mọi người trong lớp mình đã biết tin hôm qua nhóm người Diệp Hoa đánh nhau với trường Nhất Trung chưa?”.
Mọi người đồng thanh gật đầu.
Thấy mọi người ai cũng đã biết, ông liền không dài dòng vào thẳng vấn đề chính
“Diệp Hoa, Nhữ Khải, Vương Minh cùng Lữ Uy lớp mình do các cậu vi phạm nội quy nhà trường nên cảnh cáo đuổi học các cậu một tuần, bắt đầu từ ngày mai các cậu không cần đến trường đi học nữa, thay vì đó các cậu cầm lấy chổi, rễ, thau hót và thùng rác đến trường lao động công ích, còn hạnh kiểm tất nhiên là hạnh kiểm trung bình rồi”.
Ngừng lại một lúc, Tống Vũ Hạo trừng mắt bốn người, nhấn mạnh từng chữ: “Còn tái phạm lần nữa các cậu đừng mong lên lớp”.
Bên dưới hoàn toàn không có gì bất ngờ, mấy người này cứ cách vài tuần lại bị phạt.
Lời chưa kịp dứt, đám học trò xôn xao bàn tán, đặc biệt là các bạn nữ muốn bao che cho Diệp Hoa liền ở dưới liên tục giơ tay có ý kiến.
“Thầy ơi, sắp đến kì thi rồi, mà phạt các bạn ấy đến 1 tuần thì các bạn ấy học sao được”
“Đúng rồi thầy ơi, còn 2 tuần nữa là đến kì thi rồi, thầy bắt các bạn nghỉ học 1 tuần sao được.
Tống Vũ Hảo thấy bên dưới bất bình, ông liên tục cầm thước đập lên bàn phát ra những tiếng “Cạch, cạch”.
“Những quyết định này đều do thầy hiệu trưởng quyết định, các em mà có ý kiến thì lên nói với thầy hiệu trưởng đừng có nói cho tôi, còn bây giờ lập tức mở sách ra học cho tôi”.
Mọi người thấy phản kháng thất bại, cũng đành bất lực mở sách ra học.
Vương Minh ngồi phía sau, kéo áo đồng phục của Diệp Hoa: “Lão đại, hôm qua em may mắn lấy được bốn vé đến quán bar Hư Vô, anh muốn đi không?”
Diệp Hoa nhỏ giọng đáp lại: “Tất nhiên là đi rồi”
Diệp Hoa cau mày, lạnh giọng nói: “Nếu đúng thì sao”
Tên cầm đầu đã xác nhận người trước mặt chính là Diệp Hoa trong truyền thuyết, dựa vào cú sút lúc nãy cùng cách cư xử của người trước mặt hắn đã chắc chắn người trước mặt chính là anh Diệp không thể sai đi đâu được.
Tên cầm đầu sợ hãi, vội vàng rối rít cúi đầu: “Em xin lỗi, em không biết người này là bạn anh, anh tha cho bọn em đi”.
Hắn sợ Diệp Hoa nổi giận liếc mắt ra hiệu mấy người bên cạnh, bọn họ hiểu ý lão đại liền vội vàng cúi đầu xin lỗi.
Lúc này Đổng Tuyết Kiều mới có phản ứng, mở cái miệng nhỏ nhắn nói: “Diệp Hoa tha cho bọn họ đi, mình không làm sao cả, cảm ơn bạn đã giúp mình”.
Diệp Hoa đen mặt trong đầu hiện lên cả vạn dấu hỏi chấm, hắn chỉ lo lắng cho Tịnh Hương nên mới ra tay giải quyết, cô cảm ơn hắn làm gì nhưng thôi hắn cũng không rảnh giải thích với cô làm gì.
Đổng Tuyết Kiều mà đọc được suy nghĩ của Diệp Hoa chắc đến tâm tự tử cô cũng có, cô cả đời cũng không ngờ được có người lại xấu bụng đến vậy.
Sau một hồi giằng co, đám người ríu rít xin lỗi cùng với sự đồng ý của Tịnh Hương Diệp Hoa mới đồng ý thả bọn họ đi, nhưng dường như vẫn sợ Diệp Hoa tức giận hắn cố ý xin thanh toán bữa ăn này, Diệp Hoa có người thanh toán bữa ăn miễn phí ngu gì mà hắn không nhận.
Hỏi han Tịnh hương một hồi xác nhận cô không có vấn đề gì hắn cũng đi về bàn ăn của mình.
Đổng Tuyết Kiều sau khi được Diệp Hoa cứu cô càng đem lòng yêu thích anh, người vừa đẹp trai lại vừa bá đạo trước kia đã khiến cô yêu thích, nhưng khi được chứng kiến sự bá đạo của anh cũng như được anh cứu tình yêu của cô đã dâng lên đến cực hạn. Liếc mắt qua Tịnh Hương cô bặm môi, khẽ nói: “Tịnh Hương, cậu biết đấy mình rất thích Diệp Hoa, cậu có thể giúp mình được không”
Tịnh Hương ngây người nói: “Mình có quen với Diệp Hoa đâu sao mình giúp cậu được”.
Qủa thực trước kia cô chưa từng gặp qua Diệp Hoa chứ đừng nói đến việc quen biết, bình thường cô tưởng Diệp Hoa đối xử với ai cũng tốt như vậy, nhưng cô đâu biết trước giờ Diệp Hoa chưa từng bắt chuyện với con gái chứ đừng nói đến việc trêu đùa hỏi han quan tâm cô nên ai cũng nghĩ Diệp Hoa và cô quen biết nhau từ nhỏ.
Nhưng Đổng Tuyết Kiều làm sao biết được chuyện đó, cô cũng chỉ nghĩ rằng Tịnh Hương muốn độc chiếm Diệp Hoa.
Sau một hồi Đổng Tuyết Kiều năn nỉ dùng mọi thủ đoạn của mình cuối cùng Tịnh Hương cũng đành bất lực chịu thua, cô chỉ đành chấp nhận cho có.
Đổng Tuyết Kiều sau khi nhận được kết quả mình mong muốn, cô cũng không làm rộn nữa cùng mọi người tập trung ăn cơm.