Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen
Chương 134 : Tiệc Mời
Ngày đăng: 15:52 30/04/20
Số tiền lớn như vậy một người tham lam như Hàn Phách chắc chắc sẽ không chịu nhả ra, nhưng dù sao Diệp Hoa cũng không phải người dễ trêu chọc. Vì vậy, chúng đành phải nhún nhường, ra mặt đón tiếp Diệp Hoa.
“Đi, tại sao không đi, sớm muộn cũng phải chạm mặt ông ta…với lại Hàn Phách là cái thá gì mà muốn chúng ta nể mặt” Diệp Hoa nhếch mép, gương mặt hoàn toàn lạnh lùng vô cảm. Hắn còn chưa có ý động đến địa bàn của ông ta, ông ta lại tự đem đến miệng hắn, hắn chẳng có lý nào không nhận.
Cả ba người đi theo Diệp Hoa chưa được bao lâu. Nhưng Diệp Hoa không cần nói rõ bọn họ cũng nắm bắt được suy nghĩ của lão đại.
Ba người đồng thời nhìn nhau nở nụ cười.
Cái gì chó má Mục Cốc, sớm hay muộn cũng bị chúng ta thu thập.
Nếu như trước kia bọn họ còn phải kiêng dè Hàn Phách, dù sao Mục Cốc cũng là bang phái đứng đầu trong tỉnh Chiết Giang nhưng từ khi đi theo lão đại, dã tâm bọn họ ngày càng bành trướng đã sớm muốn chiếm nuốt địa bàn của con quái vật này.
…
Mười giờ đêm, bóng tối tràn ngập khắp không gian.
Chiếc xe bỏ lại đằng sau khu nội thành phồn hoa náo nhiệt, dừng lại ở một nơi có kiến trúc tôn nghiêm, cao quý.
Chiếc xe con sang trọng dừng lại trước cổng hội quán Ali Rilton, cổng lớn lúc này canh gác nghiêm ngặt, một hàng bảo vệ đứng thẳng tắp ở hai bên.
“Đạo diễn Mục, dù sao tôi cũng không cưỡng ép cô bé đến đây, là cô bé đồng ý muốn đến, không tin ông hỏi thử xem” Khương Mật nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, nhưng trong lòng không ngừng thầm rủa, kế hoạch sắp thành công rồi không biết từ đâu lại chui ra một người cản trở.
Diệp Linh nhận thấy ánh mắt của Mục Uyên, cô liền gật gật đầu.
Lúc này thần kinh của ông mới giãn ra đôi chút, sau đó lắc lắc đầu thở dài.
“Tí nữa cho dù có nhìn thấy điều gì không hợp mắt thì cũng tuyệt đối không được kêu lên!” Sợ cô không nghe rõ, ông liền hạ giọng: “Biết chưa?”
Diệp Linh nghe vậy tuy có cảm giác kỳ quái nhưng nhìn xung quanh mọi người đều ăn mặc sang trọng như vậy còn sợ có chuyện gì xảy ra sao?
Mặc dù có chút không hiểu nhưng cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của cô, Mục Uyên hiển nhiên biết nha đầu này bị lừa, trong lòng vừa cảm thấy tức giận xen lẫn đau lòng.
Thật lâu sau, ông thở dài. Ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng.
Chỉ mong vị kia đêm nay có xuất hiện trong bữa tiệc.