Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 22 : Trong từ điển không có hai từ tình yêu

Ngày đăng: 15:50 30/04/20


Diệp Hoa cau mày nhìn sang hắn, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng từ ngữ trong câu lại không hề giống ngữ khí khi nói: “Nói đi, anh là cái đếch gì mà quản chuyện của tôi”.



Hạo Thiên Minh tức giận, sắc mặt như nuốt phải một con ruồi, ngữ khí của hắn cũng thay đổi: “Mày, mày…”



Thấy hai bên trở lên gay gắt, Tịnh Hương nhẹ nhàng cầm tay Diệp Hoa khẽ nói: “Diệp Hoa, đây là con trai của bạn ba mình cậu có thể đừng nói như vậy được không?”



Diệp Hoa xoay người đứng chắn trước mặt cô, bóng lưng phủ xuống cản lại những tia nắng gay gắt. Tịnh Hương ngẩng lên, khuôn mặt hoàn hảo của anh hiện rõ trước mắt cô, môi mõng khẽ nhếch còn treo nụ cười tà mị.



“Bạn học muốn bảo vệ thằng kia sao?”



“Không…không có” Gò má cô ửng hồng, không biết do nắng nóng hay là do anh, giọng nói cũng trở lên gấp gáp.



Dường như trêu chọc cô làm hắn cảm thấy thích thú, nét cười trên môi càng đậm, mắt phượng nheo lại thành một đường cong.



“Tịnh Hương! Tôi đẹp trai quá ư! Bạn nhìn đến mắt cũng đến quên chớp!”.



“Diệp Hoa!” Cô bị anh trêu chọc mặt đỏ như quả gấc, vội vàng đẩy anh ra nếu không cô sợ mình không còn sức đề kháng trước anh mà luân hãm mất.



Diệp Hoa thu gọn biểu cảm vào mắt, hắn gập người ôm bụng: “Haha, Tịnh Hương bạn thật đáng yêu”.



“Bịch” Nghe anh nói cô cảm thấy tim mình mềm nhũn, ánh mắt không dấu được ý cười.



“Tịnh Hương, đã trễ vậy, chúng ta cùng đi ăn đi” Nhìn hai người liếc mắt đưa tình, Hạo Thiên Minh tức giận sắp không kiềm chế được nhưng vì lấy le trước gái lên vẫn cố gắng ra vẻ đạo mạo thanh lịch.



Hạo Thiên Minh sắc mặt âm u nhìn cái tên tầm thường trước mặt, đánh giá hắn vốn không cùng đẳng cấp với mình, tâm lý thầm so sánh một lần nữa, phát hiện căn bản cần so sánh, thử hỏi một con gà cùng phượng hoàng thì có thể so sánh sao?



Đúng là một con gà không thể so được với phượng hoàng nhưng ở đây phượng hoàng là Diệp Hoa còn con gà tất nhiên là Hạo Thiên Minh.



“Diệp Hoa cậu đi cùng không” Tịnh Hương nhìn anh, hỏi ý anh nhưng dáng vẻ lại rất mong chờ.



“Được thôi” Diệp Hoa nhìn bộ dáng nũng nịu của cô cũng không đành lòng cự tuyệt. Cô nhóc này chắc ghét thằng khốn ra vẻ lịch sự kia nên mới muốn hắn đi cùng làm phao cứu sinh.




“Thằng kia đứng lại mau!” Triệu Bảo Vân tức giận định xông lên bắt lại tên ăn mày thì bị Diệp Hoa giơ tay cản lại.



“Đừng động vào nó”



Hiếm khi lão đại hứng thú với một người hắn ngoan ngoãn thu tay đứng sang một bên.



“Mau bắt nó, nó chúng mày mau bắt nó”.



Hóa ra tên ăn mày ăn đang bị ba bốn tên lưu manh truy đuổi nên chạy bán sống bán chết.



Cuối cùng bị dồn vào đường cụt, một tên cười hắc hắc



“Thằng ranh, mày chạy tiếp đi xem tao có đập gãy chân mày không!”



Triệu Bảo Vân nhìn sang Diệp Hoa chờ đợi ra lệnh: “Lão đại”



“Lặng im nhìn tiếp đi” Diệp Hoa nheo mắt như đánh giá thứ gì đó.



Tên ăn mày bị ba người dồn vào đường cụt, nhưng đôi mắt không tỏ ra sợ hãi, tùy tiện nhặt một khúc gỗ dưới chân hướng về ba người trước mặt, tuy dáng người nhỏ bé thậm chí chưa bằng một nửa thân hình của những tên lưu manh to xác nhưng tên ăn mày vẫn không chùn bước.



Trong chớp mắt Diệp Hoa thấy bóng hình của mình năm đó



“Mày ra cứu nó đi, ta muốn xác nó không bị thương tổn”



Lão đại ra lệnh, Triệu Bảo Vân nhanh chóng đến gần tên ăn mày, ba người thấy có người đến quay đầu ánh mắt đầy khiêu khích.



“Mày ra đây làm gì?”



“ĐM! Muốn chết sao thằng ngu”