Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 24 : Mày muốn chết!

Ngày đăng: 15:50 30/04/20


Đi được vài bước, như nhớ ra việc gì đó Diệp Hoa quay đầu hỏi: “À phải rồi bạn gái tên gì?”.



“Cô ấy tên Giai Kỳ” Cũng chỉ là cái tên thôi hắn cũng không để ý nhiều.



Diệp Hoa đầu khẽ gật, liếc mắt nhìn qua Triệu Bảo Vân, hắn hiểu ý nhấc điện thoại trong tay bấm ra một hàng số rồi gọi cho ai đó.



Lâm Khang đi theo Diệp Hoa rời khỏi ngõ, nhìn chiếc xe trước mặt hắn ngây người.



Lâm Khang ít tiếp xúc với hội người giàu nhưng không phải hắn không biết, chiếc xe này không hề rẻ, là xe Mercedes-Benz, một chiếc rẻ nhất cũng phải trăm vạn. Lâm Khang cẩn thận từng bước lên xe, hắn sợ xơ xẩy làm xước một tí bán mình đi cũng không đền nổi.



Triệu Bảo Vân thấy hắn chậm trễ, nhíu mày hô to: “Nhanh lên! Mày là đàn bà à” hắn đã sớm không vừa mắt tên này, không hiểu sao lão đại lại muốn hắn vào bang.



Diệp Hoa lười để ý đến hắn, tùy ý mở miệng: “Bạn gái mày đang ở đâu?”



Lâm Khang đề phóng, lo lắng đáp: “Anh muốn làm gì? Muốn làm gì tôi thì làm nhưng đừng động đến cô ấy”.



“Yên tâm, tao sẽ không động đến bạn gái mày, nói đi giờ cô ấy đang ở đâu”



Bị khí thế của Diệp Hoa khuất phục, Lâm Khang đành nói: “Bây Giờ Giai Kỳ đang ở trường”.



Nghe xong Diệp Hoa mỉm cười, Triệu Bảo Vân bật cười khiến hắn tí nữa thì tông vào một chiếc xe khác, may mắn kĩ thuật cao nên hắn nhanh chóng bẻ lái tránh được chiếc xe đi ngược chiều.



Lâm Khang sợ hãi, than thở: “Này, anh muốn chết à, tôi còn Giai Kỳ tôi chưa muốn chết đâu”



Bình tĩnh được chút, Triệu Bảo Vân cười cười: “Đến bạn gái mày cũng không biết ở đâu, xem ra tình cảm của hai người cũng không tồi”.



Lâm Khang là người thông minh thấy ngữ khí của hắn có điều bất thường, hắn vội vàng hỏi ngược: “Ý anh là sao, cô ấy không có ở trường?”



Triệu Bảo Vân nhếch miệng, trong mắt lóe lên tia sáng: “Không tồi, đúng như mày nói bạn gái mày giờ không ở trường"



Diệp Hoa Không thể không nói, Triệu Bảo Vân không chỉ biết đánh đấm mà còn rất thông minh, hắn lập tức hiểu ý của anh gọi điện thoại tra hỏi cái tên Giai Kỳ, ở cái thành phố này không có nơi nào thoát khỏi tai mắt của hắn, rất nhanh chóng hắn đã tìm được cái tên Giai Kỳ, quả thật để làm được cánh tai phải của Hắc Mang không chỉ mạnh về vũ lực còn mạnh về tri thức.



Nghe vậy Lâm Khang ngây người, sắc mặt tái nhợt nắm chặt bả vai Triệu Bảo Vân: “Anh nói cho tôi Giai Kỳ hiện tại đang ở đâu?”.




Triệu Bảo Vân trong lòng không nhịn chửi một tiếng ‘Con mẹ nó quá xúc phạm người nhìn, có cần khó coi đến vậy không”. Nhìn sang cô gái trong lòng tên mặt lợn Triệu Bảo Vân không nhịn giơ ngón cái, xấu như vậy mà cô ta vẫn chịu được thật giỏi a!



Lâm Khang tức giận, biểu cảm trên mặt quả thực rất đặc sắc. gương mặt vặn vẹo cố gắng nặn nụ cười



“Giai Kỳ…tại sao em lại làm vậy?”



Sự việc cuối cũng cũng bại lộ, cô nhìn hắn nói giọng chua chát: “Anh nhìn lại mình đi, từ trên xuống dưới toàn đồ vỉa hè, đi theo anh tôi làm gì có được hạnh phúc, còn đi theo anh Hùng tôi không chỉ được ăn ngon mà còn được mặc đồ hiệu”. Cô đã sớm chán ghét hắn, bạn bè xung quanh cô ai ai cũng có đồ đẹp để mặc nhưng cô đến một món cũng không có, ngay đến quà sinh nhật hắn cũng chỉ tặng cô cái vòng không đến nổi trăm tệ,



Nhìn xem chiếc vòng, chưa bao giờ cô cảm thấy chán ghét đến vậy như đeo một thứ dơ bẩn cô giật mạnh khiến chiếc vòng đứt ra, từng viên ngọc rơi lộp cộp trên sàn nhà kèm theo câu nói



“Chia tay đi, anh không xứng với tôi”



Lâm Khang như chết lặng, hóa ra những nụ cười cô dành cho hắn đều là giả dối sao? Tình cảm của hắn dành cho cô vẫn không đủ cân nặng sao? Đồng tiền thật sự đáng sợ đến vậy sao? Vạn câu hỏi liên tục xoay quanh đầu hắn.



Mã Hùng nhìn tên trước mặt chán ghét hô to: “Chúng mày mau đuổi thằng rác rưởi này cho tao”.



Diệp Hoa rốt cục cũng phản ứng, hắn cười lạnh: “Người của tao, mày cũng dám động!”.



“Thằng nhãi ranh, mày là cái đéo gì mà chĩa mõm vào đây”



Xong, Anh Kỳ biết hôm nay là tử kỳ của con lợn này,



Chưa dứt lời, Triệu Bảo Vân không biết từ đâu vơ được một chat rượu vang đập mạnh đầu hắn



“Toang!”



Tiếng mảnh chai rơi lao xao trên mặt đất, hắn sợ hãi sờ lên đầu nhìn chất lỏng màu đỏ trong tay hắn sợ hãi hét to: “Máu! A! Máu mau gọi cấp cứu nhanh lên!"



Triệu Bảo Vân tức giận, con lợn này đã thành công chọc giận hắn, trong tay vẫn cầm vỏ chai còn sót, hắn nhổ ngụm nước bọt “Đm, mày muốn chết phải không!”



Cảm tạ HồBáThiên đã đẩy kim phiếu ^^