Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 60 : Hắn điên rồi, hoàn toàn điên thật rồi!

Ngày đăng: 15:51 30/04/20


Âm thanh trầm khàn vang vẳng khắp các tòa nhà cao tầng, đợi thật lâu cũng không có ai trả lời, Diệp Hoa bước chân về phía dãy nhà phía trước.



“Meow!!!”



Một tiếng kêu lớn như xé nát bầu không khí u ám ở đây, một con mèo đen từ bên trong đi ra, nó nhìn Diệp Hoa một thoáng rồi nhanh chóng cúp đuôi rời khỏi đây.



Diệp Hoa dừng bước, nhìn theo con mèo dần dần biến mất ở cuối con đường.



Hắn nhíu mày, chẳng lẽ mình nghĩ nhiều rồi.



Diệp Hoa xoay người quay về chỗ cũ, nếu như hắn tiến thêm một bước thì có thể sẽ nhìn thấy một người ngồi khuất trong góc tối.



Cô gái nhỏ bé ngồi co ro một góc, cả thân hình yếu ớt run rẩy kịch liệt cánh tay nhỏ nhắn bịt chặt miệng ngăn cho tiếng kêu cùng tiếng thở gấp thoát ra.



Chờ đợi bước chân của anh càng ngày càng nhỏ cô mới dám thở phào một hơi.



Trái đất cũng thật là tròn, chỉ tùy ý đuổi theo con mèo lấy lại túi sách nhưng không ngờ cô lại chạy đến đây lại còn gặp anh hai trong hoàn cảnh như vậy. Chỉ là lúc này anh hai trông thật đáng sợ cô thật không dám đi ra.



Trong ký ức của cô, anh hai tuy ngày thường luôn chưng ra bộ mặt lạnh tanh nhưng hơn ai hết cô biết rất rõ bên trong anh lại là một con người ấm áp. Nhưng hôm nay cô thấy không phải anh hai mọi ngày cô biết. Cả thân toàn bộ là một màu đỏ bộ vest màu đen đã sớm tưới đỏ bởi máu của người khác, từ trên xuống dưới đều toát lên hơi thở của ma quỷ.



Diệp Linh lần này thật sợ hãi, chứng kiến anh trai bấy lâu đối với cô ôn hòa lại tàn nhẫn dứt khoát chém đứt tay của một người đàn ông cô thật sự có chút không chịu nổi.



Khi thấy anh hai vứt dao xuống đất, Diệp Linh mới dám thả lỏng cơ thể, cứ tưởng mọi việc đã kết thúc. Mới bớt căng thẳng thì cô lại nhìn thấy anh hướng về đám người phía sau giơ tay ra, tuy trời rất tối nhưng cô cũng có thể nhận ra đám người này trong đó có đến ba người là cô quen biết, ba người này chính là lúc ba người hồi sáng.
Tịnh La vừa bước xuống, nhìn một màn trước mặt người cứng rắn như ông cũng không khỏi cảm thấy buồn nôn, lần đầu tiên ông thấy có nhiều người chết đến vậy.



Cố gắng kìm nén cơn buồn nôn trong người, nhìn mặt Hắc Mang đang tự đắc rồi nhìn sang người co quắp trên mặt đất, như đã hiểu ra điều gì.



“Thằng chó! Không phải mày định giết tao sao? Mày giết đi!” A Miêu phá lên cười “Mày có giỏi thì giết tao bây giờ đi!”



Diệp Hoa hít một hơi sâu, nhẫn nhịn, nắm chặt tay đến nỗi gân xanh cũng nổi lên…



“Mày không dám chứ gì? Ha ha ha…Nếu là một thằng đàn ông thì bây giờ giết tao đây này” Hắn dừng lại sau đó nói tiếp, giọng nói hết sức bỉ ổi



“À còn nữa em gái mày cũng thật đẹp…Nếu bây giờ mày không giết tao có khi ra tù tao phải gọi mày một tiếng anh rể đây, hắc hắc”.



Diệp Hoa nghiến răng, xong đó cả người liền thả lỏng, nụ cười trên môi càng đậm hắn từ từ bước ra ngoài. Đến khi Tịnh La còn chưa kịp phản ứng, hắn đã xông lên giật lấy súng trên tay ông ta…



Ba tiếng súng nổ…



Tiếng cười như nắc nẻ bỗng tắc nghẹn, giây phút đó cả thế giới dường như dừng lại, mọi người đồng loạt hướng mắt về hắn trong lòng không khỏi hiện lên một câu.



Hắn điên rồi, hoàn toàn điên thật rồi!



Lần nữa cảm tạ [email protected] đã đẩy kim phiếu ^^