Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 92 : Chuyện Xưa Của Triệu Bảo Vân

Ngày đăng: 15:51 30/04/20


Hai người đang diễn cảnh ái muội thì cửa phòng bỗng mở toang, một người đàn ông hơi thấp nặng nề bước vào.



Vừa bước vào hắn liền nở nụ cười: “Anh Hắc, lâu lắm không gặp”



Thấy Diệp Hoa hơi lơ là, Lộ Khiết vội vàng nhanh chóng nhân cơ hội đẩy anh ra nhưng còn chưa kịp phản ửng liền bị anh gắt gao ôm vào lòng, sắc mặt anh trong bóng tối càng đen lại, cô chu môi mở to đôi mắt nhìn thể hiện vẻ bất mãn của mình.



Diệp Hoa thấy vậy cũng chỉ cười cười một tiếng, yêu thích gãi nhẹ lên chiếc mũi tinh xảo của cô sau đó đặt cô ngồi lên đùi ánh mắt hướng về người đàn ông mới đến.



“Anh Kình…lâu rồi không gặp!” Hắc Mang đứng dậy ngâng tiếp.



Kình vừa cười vừa bước đến, ôm Hắc Mang rất thân mật.



“Nghe nói anh phát tài rồi”



“Đâu có! Đủ nuôi sống anh em trong bang thôi!”



Kình nghe thấy vậy, hắn cười càng lớn sau đó quay ra hướng về Diệp Hoa nói: “Ồ, đây là anh Diệp phải không?”



Diệp Hoa thấy vậy, chỉ nhàn nhạt gật đầu đáp lại: “Có chuyện gì sao?”



Kình nghe thấy vậy lập tức lắc đầu xua tay: “Không có, chỉ là không ngờ anh Diệp ở ngoài lại trẻ tuổi như vậy…” Sau đó hắn dừng lại ánh mắt thâm ý quét qua Lộ Khiết nói tiếp: “Anh Diệp cũng thật biết hưởng phúc đó, hắc hắc”



Lộ Khiết nghe vậy, sắc mặt càng hồng cô chỉ biết cúi thấp đầu né tránh ánh mắt cợt nhả của hắn.



Hắn nói xong, sau đó cùng với Hắc Mang ngồi xuống. Hắn liếc nhìn Anh Kiệt và Triệu Bảo Vân: “Ồ! Ở đâu ra hai trai đẹp thế này… Lẽ nào anh cũng theo trào lưu nuôi trai bao sao?”



“Hai người anh em đắc lực của tôi đấy…”



Nghe thấy thế, tay Anh Kiệt đang cầm chai rượu bỗng nắm chặt, Triệu Bảo Vân lập tức nắm lấy tay hắn, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Muốn ra tay, đợi lát nữa tìm chỗ không có người”



“Không ai nhìn thấy thì em đánh hắn có ý nghĩa gì chứ?”
Xem ra thằng Triệu có chuyện xưa…



Tối hôm đó Triệu Bảo Vân vẫn còn đang vui vẻ với mẹ, vừa nhận được cuộc điện thoại từ người lạ mẹ hắn hoảng hốt mang theo hắn chạy tới địa điểm trong điện thoại.



Nhớ đến đây, từng từ đầy nỗi căm hận!



Hôm hắn cùng mẹ đi nhận xác, khuôn mặt cha hắn bị chém bê bết máu, tay vẫn nắm chặt một bức ảnh, bức ảnh cả gia đình hắn. Mẹ sợ hắn bị ám ảnh nên đưa hắn ra khỏi đó. Hắn cứ cầm tay cha không chịu buông, vì hắn biết, nếu buông tay ra, hắn sẽ không bao giờ được nhìn thấy cha nữa…



“Cha ơi… con không coi thường cha đâu! Con chưa bao giờ coi thường cha…”



Cho dù hắn có nói bao nhiêu lần thì cha hắn cũng không thể nghe thấy nữa rồi.



Triệu Bảo Vân cố gắng ngăn tức giận trong người, cánh tay nắm chặt chai rượu không biết từ khi nào gân xanh đều nổi lên.



Diệp Hoa thấy vậy, ghé mắt nhìn hắn lo lắng hỏi: “Mày không sao chứ?”



Triệu Bảo Vân thấy vậy, trong lòng cảm động nặng nề nói: “Không sao, chỉ là em nhớ đến vài chuyện không vui mà thôi”



Diệp Hoa không nói, hắn mở ra một chai rượu rồi rót đầy một ly đưa cho hắn.



“Uống đi, mày không muốn nói tao cũng không cần ép mày làm gì nhưng chén rượu này thì phải nể mặt tao”



Triệu Bảo Vân cánh tay run rẩy tiếp nhận ly rượu của lão đại, trong lòng nghẹn ngào nói: “Lão đại…anh…”



Diệp Hoa thấy vậy cũng chỉ lắc đầu cười cười.



Lộ Khiết ngồi ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh, ánh mắt to tròn len lén liếc qua gương mặt tuyệt sắc, trong lòng không khỏi lần nữa đánh giá lại người đàn ông này.



Xem ra anh cũng không phải người xấu chí ít đối với đàn em của mình vẫn còn rất để tâm.