Hệ Thống Sinh Tồn (Bản Dịch Free)
Chương 3 :
Ngày đăng: 10:19 26/08/20
Bởi vậy, hiện tại thuốc đuổi côn trùng trên thị trường rất đắt khách. Du Hành còn mua nguyên một thùng về, thường xuyên phun ở cửa sổ và trong nhà một chút. Chỉ bốn năm ngày sau, khắp nơi đều có mùi của thuốc đuổi côn trùng. Trong lúc này, người bạn học kia lại liên hệ với cậu, nói rằng bụi cây kia là giống loài mới, lại bởi vì có liên quan đến đám chuột kì quái kia nên đã khiến cho không ít chuyên gia sinh vật học chú ý. Anh ta còn đưa riêng cho Du Hành một bao lì xì, nói rằng đây là khen thưởng.
Lúc nghỉ trưa, thấy đồng nghiệp vây quanh trước máy tính, cậu cũng tò mò thò lại gần. Hoá là một đoạn video, mà bên trong lại chính là bụi hoa hôm nọ.
"Ai da ! Cái này ăn chuột thật à ? "
"Nghe nói đây là giống loài mới, cùng chuột có quan hệ cộng sinh thần bí, hương hoa này hấp dẫn đám chuột lại gần, chuột ăn cây này liền tăng năng suất sinh sôi nảy nở, mà hoa lại đem chuột ăn, thời gian sinh trưởng lại cực ngắn.''
" Đây là loại chuột gì ? Cũng quá nhỏ rồi.''
"Trong tin tức cũng nói đây là giống loài mới ! Nhưng xuất hiện cũng quá nhiều đi ...''
Trong lòng Du Hành cũng đồng quan điểm.
Hiện tại, trên thế giới mỗi giây đều có thể sinh ra biến hóa mới, biến hoá rất nhỏ, lại ở những nơi hẻo lánh ... Công việc mưu sinh vội vàng khiến mọi người không ai để ý đến, mà cho dù thấy được cũng không để trong lòng, mà tạo hóa lại trêu đùa lòng người, tốc độ nghiên cứu lại hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ tiến hóa của chúng.
Cha mẹ Du ở nhà điều dưỡng một tuần cũng xem như đã bình phục lại, hai vợ chồng già bắt đầu dắt nhau đi tập thể dục thường xuyên hơn, mà Du Hành cũng đã trở lại cương vị công tác từ năm ngày trước.
Hôm nay, trong lúc ngủ, Du Hành lại bị nóng đến tỉnh, vừa bật dậy thì thấy cúp điện. Có kinh nghiệm từ lần trước, cậu nhanh chóng chạy sang phòng cha mẹ, hai người cũng bị nóng đến tỉnh, tinh thần không được tốt cho lắm, vì thế cậu lại chạy ra ngoài tìm cây quạt tay, : "Ba mẹ đi rửa mặt cái đi.''
Nóng không thể ngủ, mà trời cũng mới hơn ba giờ sáng. Một nhà họ Du chạy ra phòng khách trải chiếu xuống nền, tay cầm quạt phẩy phẩy mấy cái rồi mới lim dim đi ngủ lại.
"Tỉnh, đến giờ đi làm rồi.'' cha du lay tỉnh Du Hành
Du Hành vừa mới mở cửa liền cảm nhận được hương vị không khí có chút khác biệt so với mấy hôm vừa rồi. Mấy hôm trước, đi đến đâu cậu cũng ngửi thấy mùi của thuốc sát trùng, còn hôm nay không khí lại rất tươi mát, thậm chí còn ngửi được hương vị thanh mát của thực vật, hít vào rất thoải mái. Cậu đi ra bên ngoài hành lang, mặc dù đã sáu giờ sáng nhưng trời vẫn còn rất tối, mà ngoài hành lang cũng đồng dạng vậy. Chân hơi nhấc một chút liền cảm thấy hơi trơn trượt, Du Hành liền móc di động ra bật đèn pin lên nhìn thử, vừa nhìn liền bị dọa cho nhảy dựng, cả bậc thang đều bám đầy rêu xanh, mượt mà, xanh thẫm. Càng ra bên ngoài, càng nhiều hơn.
Bên cạnh cửa có mấy cây đại thụ cao lớn chọc trời, rễ cây già cỗi trồi lên mặt đất lan ra, dài ngắn không giống nhau. Mặt khác cũng có rất nhiều loại thực vật cậu chưa hề nhận biết, còn có một động vật nhỏ không biết tên đang nhảy qua nhảy lại, theo đó là tiếng vỗ cánh, một loài chim chưa thấy bao giờ, cả người trắng như tuyết từ trên cao bay tới, cánh mở rộng ra dài chừng hai mét, vừa bay xuống đã mổ bật rễ một bụi cỏ cao rồi bay đi.
Du Hành bị mọi chuyện đang xảy ra rõ mồn một trước mắt dọa ngốc, chỉ trong chốc lát đã vô thức tiến thêm vài bước, từ trên mặt đất nhặt lên mảnh lông chim của con chim kì lạ kia rơi xuống. Cái lông chim kia so với bàn tay cậu còn muốn lớn hơn, có hơi cứng, tựa như thiết trùy.
Cậu tiếp tục đi ra bên ngoài, dựa theo trí nhớ đi về phía cửa lớn của tiểu khu, cửa lớn đã bị chặn lại hoàn toàn, có ba cây đại thụ mọc lên giữa cửa lớn, bức tường ngăn cách cũng bị biến dạng. Phải dùng rất nhiều sức lực Du Hành mới bò được lên bức tường, ngồi trên bức tường biến dạng nhìn ra bên ngoài, tình trạng hiện tại của bên ngoài là những cây đại thụ cao chọc trời, dây đằng xanh mướt đan xen lấy nhau, kiến trúc, nhà cửa hiện đại bị che khuất, thậm chí còn bị phá hủy, tường vỡ đổ đầy mặt đất, xi măng cốt thép sụp đổ hoàn toàn.
"Đây là mơ đúng không ?'' Tay cậu không tự giác nắm chặt lại, sau đó là một trận đau đớn truyền tới dây thần kinh mẫn cảm của cậu, hóa ra là phiến lông chim cứng cáp kia đã đâm vào bàn tay đang nắm chặt của cậu. Du Hành nhanh chóng xoay người chạy về nhà. Mới đi một đoạn đường ngắn, ống quần của cậu đã bị sương sớm đọng trên đám thực vật dưới chân làm cho ướt nhẹp. Chạy đến cửa nhà, cậu dừng sức gõ cửa thật mạnh, cha Du nhanh chóng chạy ra mở cửa, kinh ngạc hỏi : "Sao con lại quay về, hay để quên tài liệu ? Không phải con mang theo chìa khóa sao, sao phải gõ...''
"Ba !'' vẻ mặt Du Hành kinh ngạc quá độ, "Mau nhìn bên ngoài, mau nhìn...''
"Bên ngoài thì có cái gì... này____'' Cha Du nhìn ra ban công, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì trợn mắt há mồm.
Bên ngoài cũng nhanh chóng truyền đến tiếng thét chói tai, tựa như được mở khóa, sau cả đêm yên tĩnh, phát sinh biến hóa nghiêng trời lật đất như vậy mà chưa một ai phát hiện ra, hiện tại nhân loại mới bắt đầu tỉnh lại.
Mẹ Du vẫn còn đang ngủ, hai cha con cậu đang lần lượt kiểm tra mấy phương tiện truyền thông, phát hiện ra hoàn toàn không thể dùng. Từ trường trái đất tựa như đã thay đổi hoàn toàn chỉ sau một đêm.
"Tôi cảm thấy sau đêm qua, chúng ta tựa như đã bị xâm lấn.'' Thôi Nam cũng đã xuất hiện ở nhà của họ Du, sắc mặt cũng trầm trọng : "Không, phải nói đã sớm có biểu hiện này từ mấy hôm trước, thế giới này lớn như vậy, những thứ kì quái chưa giải mã được còn quá nhiều, việc này coi là cái gì ?"
Chỉ là không nghĩ tới chỉ trong một đêm thế giới đã thay đổi hoàn toàn. Địa cầu hiện này được xem là bị rừng rậm nguyên thủy xâm lấn sao ?
"Ba đến tòa hành chính xem một chút !" cha Du nói, tòa hành chính cách đây không xa, bình thường đi ô tô chỉ mất năm phút đồng hồ là đến nơi, nhìn tình hình hiện tại sợ là xe cũng không thể đi nổi, đi bộ tới ít cũng phải mất nửa giờ ! Cha Du là công dân đúng chuẩn, có việc gì liền làm theo thói quen đến tìm chính phủ.
Thôi Nam lắc đầu :" Chú, chúng ta chưa nắm bắt được rõ bên ngoài hiện tại như thế nào, động vật thực vật.... chúng ta hoàn toàn không biết, nếu đây thực sự là rừng rậm nguyên thủy, chắc chắn chúng sẽ không vô hại như vẻ bề ngoài, tòa chính phủ lại quá xa, chú vẫn không nên đi!"
"Đúng, đúng, khả năng bọn họ vẫn còn chưa đi làm đâu." Du Hành cũng phản đối ý định của cha Du.
Nghe thấy lời này của Du Hành, Thôi Nam bất đắc dĩ cười nhẹ, hiện tại ai lại đi làm chứ ?
"Chú, nếu tin cháu, hiện tại cháu sẽ đi cùng Du Hành ra ngoài tìm chút đồ ăn về, hiện tại vẫn còn sớm, chờ đến lúc mọi người ý thức được mọi chuyện nhất định sẽ xảy ra đại loạn, chúng ta trước hết vẫn nên tìm chút đồ ăn bảo mệnh."
Cha Du trong lòng cũng đang loạn thành một đoàn những cũng nhận thức được lời của Thôi Nam là đúng. Người muốn sống thì phải có ngũ cốc hoa màu, đồ ăn là thứ quan trọng nhất.
"......Đi thôi, hai người chú ý an toàn."
Du Hành nhanh chóng thay một bộ đồ thể thao, còn là đồ hồi còn đi học, trên lưng còn cõng theo một cái ba lô cao chừng nửa người. Thôi Nam cẩn thận đem ống tay cùng ống quần buộc lên, Du Hành cũng nhanh tay học theo.
"Đem theo cả dao phay nữa." Thôi Nam nói.
"Ba, nhớ đóng kĩ cửa, chờ chúng con chở về."
"Ai, ai, trở về sớm một chút."
Bảy giờ sáng, hai người ra cửa.
Mặt đường xi măng bị rễ cây phá nát, bụi cỏ cao hơn nửa người che khuất tầm nhìn, phía trên thì có côn trùng bay qua bay lại, cũng may hai người đều buộc chặt ống quần nhưng nếu bị chúng cắn vào mặt cũng không thể bình an được. Thôi Nam lấy bình thuốc đuổi côn trùng xịt cho cả hai, mấy con côn trùng này sẽ không bấu vào học được.
Không ít kiến trúc hiện đại to lớn đề bị sụp đổ, hai người đi ngang qua nơi lúc sáng Du Hành dừng lại, nhìn thấy một con vật lớn lên giống sơn dương chui ra một mình từ đống tường đổ nát, sau đó cúi đầu ăn cỏ.
"Tới!" Thôi Nam lôi kéo Du Hành trốn sau gốc cây. đợi khoảng năm phút đồng hồ, con sơn dương kia kêu lên một tiếng, chậm rãi nhảy vào bóng cây. Du Hành thất thần, thiếu chút nữa thì trẹo chân.
"Chuyên tâm!" Thôi Nam cầm tay cậu nặng nề bấm một cái. Du Hành ăn đau, hoàn hồn trong nháy mắt.
Hai người thuận lợi tránh thoát sự chú ý của con sơn dương đến được cửa hàng tiện lợi 24 giờ, bên trong cực kì loạn, không có một ai. Hai người đem chocolate, mì ăn liền cùng bánh bích quy còn trên quầy toàn bộ đều quét sạch, sữa bò mỗi người lấy hai mươi mấy hộp, lại lấy riêng mười chai nước khoáng, ba lô to cũng nhanh chóng tràn đầy. Sandwich, sữa chua đông lạnh tiện lợi gì đó đều đã thối rữa. Cửa kho hàng thế nhưng mở ra, bất quá bên trong lại trống rỗng. Nếu không phải là có người tới sớm hơn họ lấy thì cũng là nhân viên cửa hàng lấy đi.
"Trước tiên đem đồ vật còn lại đều mang về."
Du Hành: "Được."
Hai người dán sát chân tường đi về, bỗng nhiên có người nhỏ giọng nói:"Này!"
Thôi Nam cảnh giác ngẩng đầu, một thanh niên thò đầu ra phân nửa, mắt sáng lên nhìn ba lô của họ: "Có thể bán cho tôi chút đồ ăn được không? Tôi sẽ đưa tiến, tôi cần sữa chua không cần nước khoáng, bánh bao không cần bánh mì, này này, đừng đi mà!"
Du Hành khó được một câu mắng" bệnh thần kinh", chủ động lôi kéo Thôi Nam rời đi.
Trong không khí bỗng dưng truyền đến động tĩnh, Du Hành vừa ngẩng đầu, ba lô đã bị kéo lại. Hoá ra là có mấy con khỉ dang chạy gần đây, mà con khỉ đầu đàn lại tóm được ba lô của Du Hành. Thôi Nam nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo của Du Hành, kéo cậu thoát.
"Con khỉ này sức lực quá lớn, nhanh đem ba lô ném xuống!"
Du Hành lại không nghĩ buông tay, đây chính là bao đồ ăn quý giá, một nhà ba người cậu còn không đủ ăn, sao có thể bỏ được!? Cậu cắn răng muốn đem dao phay lấy ra nhưng lại không thể với tới, sau đó tay sờ túi quần lấy ra cái lông chim lúc sáng nhặt được, dùng sức đâm thật mạnh lên bàn tay của con khỉ đầu đàn.
"Chi chi chi!" Con khi phát ra tiếng kêu thảm thiết, buông lỏng tay ra.
Du Hành cùng Thôi Nam lăn vài cái dưới đất, đụng người vào cây mới xem như dừng lại.
"Chi!"
"Chi chi!!"
Đám khỉ nhảy xuống, vây quanh hai người kêu chi chi liên tục, con khỉ đầu đàn ôm bàn tay bị đâm đau nhảy loạn lên.
"Đừng có tới đây, nếu dám lại gần, mất tay mất chân đừng có trách tao." Du Hành đem dao phay trong ba lô lấy ra, huy huy về phía trước. Có lẽ đám khỉ nhìn ra được người này không dễ chọc, tựa như đùa dai kêu to chi chi một hồi liền lục tục nhảy lên ngọn cây đi mất.
"Thôi Nam, anh không sao chứ?"
Thôi Nam mặt tái nhợt lắc đầu, Du Hành cho là hắn bị dọa sợ, dù sao chuyện vừa rồi cũng đến quá bất ngờ, cũng tại cậu không bám chắc, càng nghĩ ngực càng thấy áy náy, vì vậy cẩn thận dìu hắn đi.
"Đừng nhúc nhích, đưa con dao cho tôi."
Thôi Nam tiếp nhận dao từ tay cậu, nhanh chóng đem ống quần vén lên đến cẳng chân, trên đấy lộ ra hai dấu răng, miệng vết thương sưng vù, tím đen.
"Này, anh bị rắn cắn?!"
"Ân" So sánh với Du Hành hoảng sợ, Thôi Nam thực bình tĩnh đem đai lưng kéo xuống, cột vào phía trên miệng vết thương, sau đó dùng dao cắt miệng vết thương thành chữ thập, dùng sức bài trừ đi máu đen. Sắc mặt hắn nhanh chóng trắng bệch đi.
"Trước tiên về nhà, tôi sẽ đưa anh đi bệnh viện." Du Hành biết, Thôi Nam đang xử lí khẩn cấp vết thương, cũng rõ ràng hiện tại hắn không thể hoạt động, bằng không nọc độc sẽ nhanh chóng lan ra toàn thân.
Thôi Nam cảm thấy máu cả người giống như bị thiêu đốt, nóng như nham thạch, thần chí hắn bắt đầu trở nên không rõ, mắt cũng hoa lên. Hắn cũng nhìn thấy con rắn cắn hắn ban nãy, cả thân đều đỏ tươi, nhanh chóng biến mất trong bụi cỏ. Thật độc a... hắn nghĩ, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Đem một cái ba lô dấu vào bụi cỏ, Du Hành ôm Thôi Nam nhanh chóng chạy về nhà.
Cậu chưa bao giờ khỏe như bây giờ, tựa như không chịu lực hút của trọng lực, cũng không cảm thấy mệt, tinh thần hăng hái đem người chạy về cửa tiểu khu. Nhìn cửa vào bị lấp kín, cậu chợt nhớ ra xe không thể đi được bên ngoài. Xoay người nhìn xung quanh, đường cái giống như đường rừng, cây cỏ xanh um tươi tốt, đao sơn kiếm thụ.
Cậu đột nhiên liền khóc.
Mặt trời đã lên hoàn toàn, ánh nắng như thiêu đốt, cây cối cao ngất che tầm mắt. Du Hành không thể nào nhìn rõ được bầu trời, cho dù thấy được cũng không có tâm trạng để ý. Cậu xoa xoa mặt, đem Thôi Nam cột chặt trên lưng, dùng hết sức lực đem ba lô ném vào bức tường trước tiểu khu, nắm lấy dây đằng khô bên tường, vất vả bò lên trên.
Lúc nghỉ trưa, thấy đồng nghiệp vây quanh trước máy tính, cậu cũng tò mò thò lại gần. Hoá là một đoạn video, mà bên trong lại chính là bụi hoa hôm nọ.
"Ai da ! Cái này ăn chuột thật à ? "
"Nghe nói đây là giống loài mới, cùng chuột có quan hệ cộng sinh thần bí, hương hoa này hấp dẫn đám chuột lại gần, chuột ăn cây này liền tăng năng suất sinh sôi nảy nở, mà hoa lại đem chuột ăn, thời gian sinh trưởng lại cực ngắn.''
" Đây là loại chuột gì ? Cũng quá nhỏ rồi.''
"Trong tin tức cũng nói đây là giống loài mới ! Nhưng xuất hiện cũng quá nhiều đi ...''
Trong lòng Du Hành cũng đồng quan điểm.
Hiện tại, trên thế giới mỗi giây đều có thể sinh ra biến hóa mới, biến hoá rất nhỏ, lại ở những nơi hẻo lánh ... Công việc mưu sinh vội vàng khiến mọi người không ai để ý đến, mà cho dù thấy được cũng không để trong lòng, mà tạo hóa lại trêu đùa lòng người, tốc độ nghiên cứu lại hoàn toàn không thể theo kịp tốc độ tiến hóa của chúng.
Cha mẹ Du ở nhà điều dưỡng một tuần cũng xem như đã bình phục lại, hai vợ chồng già bắt đầu dắt nhau đi tập thể dục thường xuyên hơn, mà Du Hành cũng đã trở lại cương vị công tác từ năm ngày trước.
Hôm nay, trong lúc ngủ, Du Hành lại bị nóng đến tỉnh, vừa bật dậy thì thấy cúp điện. Có kinh nghiệm từ lần trước, cậu nhanh chóng chạy sang phòng cha mẹ, hai người cũng bị nóng đến tỉnh, tinh thần không được tốt cho lắm, vì thế cậu lại chạy ra ngoài tìm cây quạt tay, : "Ba mẹ đi rửa mặt cái đi.''
Nóng không thể ngủ, mà trời cũng mới hơn ba giờ sáng. Một nhà họ Du chạy ra phòng khách trải chiếu xuống nền, tay cầm quạt phẩy phẩy mấy cái rồi mới lim dim đi ngủ lại.
"Tỉnh, đến giờ đi làm rồi.'' cha du lay tỉnh Du Hành
Du Hành vừa mới mở cửa liền cảm nhận được hương vị không khí có chút khác biệt so với mấy hôm vừa rồi. Mấy hôm trước, đi đến đâu cậu cũng ngửi thấy mùi của thuốc sát trùng, còn hôm nay không khí lại rất tươi mát, thậm chí còn ngửi được hương vị thanh mát của thực vật, hít vào rất thoải mái. Cậu đi ra bên ngoài hành lang, mặc dù đã sáu giờ sáng nhưng trời vẫn còn rất tối, mà ngoài hành lang cũng đồng dạng vậy. Chân hơi nhấc một chút liền cảm thấy hơi trơn trượt, Du Hành liền móc di động ra bật đèn pin lên nhìn thử, vừa nhìn liền bị dọa cho nhảy dựng, cả bậc thang đều bám đầy rêu xanh, mượt mà, xanh thẫm. Càng ra bên ngoài, càng nhiều hơn.
Bên cạnh cửa có mấy cây đại thụ cao lớn chọc trời, rễ cây già cỗi trồi lên mặt đất lan ra, dài ngắn không giống nhau. Mặt khác cũng có rất nhiều loại thực vật cậu chưa hề nhận biết, còn có một động vật nhỏ không biết tên đang nhảy qua nhảy lại, theo đó là tiếng vỗ cánh, một loài chim chưa thấy bao giờ, cả người trắng như tuyết từ trên cao bay tới, cánh mở rộng ra dài chừng hai mét, vừa bay xuống đã mổ bật rễ một bụi cỏ cao rồi bay đi.
Du Hành bị mọi chuyện đang xảy ra rõ mồn một trước mắt dọa ngốc, chỉ trong chốc lát đã vô thức tiến thêm vài bước, từ trên mặt đất nhặt lên mảnh lông chim của con chim kì lạ kia rơi xuống. Cái lông chim kia so với bàn tay cậu còn muốn lớn hơn, có hơi cứng, tựa như thiết trùy.
Cậu tiếp tục đi ra bên ngoài, dựa theo trí nhớ đi về phía cửa lớn của tiểu khu, cửa lớn đã bị chặn lại hoàn toàn, có ba cây đại thụ mọc lên giữa cửa lớn, bức tường ngăn cách cũng bị biến dạng. Phải dùng rất nhiều sức lực Du Hành mới bò được lên bức tường, ngồi trên bức tường biến dạng nhìn ra bên ngoài, tình trạng hiện tại của bên ngoài là những cây đại thụ cao chọc trời, dây đằng xanh mướt đan xen lấy nhau, kiến trúc, nhà cửa hiện đại bị che khuất, thậm chí còn bị phá hủy, tường vỡ đổ đầy mặt đất, xi măng cốt thép sụp đổ hoàn toàn.
"Đây là mơ đúng không ?'' Tay cậu không tự giác nắm chặt lại, sau đó là một trận đau đớn truyền tới dây thần kinh mẫn cảm của cậu, hóa ra là phiến lông chim cứng cáp kia đã đâm vào bàn tay đang nắm chặt của cậu. Du Hành nhanh chóng xoay người chạy về nhà. Mới đi một đoạn đường ngắn, ống quần của cậu đã bị sương sớm đọng trên đám thực vật dưới chân làm cho ướt nhẹp. Chạy đến cửa nhà, cậu dừng sức gõ cửa thật mạnh, cha Du nhanh chóng chạy ra mở cửa, kinh ngạc hỏi : "Sao con lại quay về, hay để quên tài liệu ? Không phải con mang theo chìa khóa sao, sao phải gõ...''
"Ba !'' vẻ mặt Du Hành kinh ngạc quá độ, "Mau nhìn bên ngoài, mau nhìn...''
"Bên ngoài thì có cái gì... này____'' Cha Du nhìn ra ban công, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài thì trợn mắt há mồm.
Bên ngoài cũng nhanh chóng truyền đến tiếng thét chói tai, tựa như được mở khóa, sau cả đêm yên tĩnh, phát sinh biến hóa nghiêng trời lật đất như vậy mà chưa một ai phát hiện ra, hiện tại nhân loại mới bắt đầu tỉnh lại.
Mẹ Du vẫn còn đang ngủ, hai cha con cậu đang lần lượt kiểm tra mấy phương tiện truyền thông, phát hiện ra hoàn toàn không thể dùng. Từ trường trái đất tựa như đã thay đổi hoàn toàn chỉ sau một đêm.
"Tôi cảm thấy sau đêm qua, chúng ta tựa như đã bị xâm lấn.'' Thôi Nam cũng đã xuất hiện ở nhà của họ Du, sắc mặt cũng trầm trọng : "Không, phải nói đã sớm có biểu hiện này từ mấy hôm trước, thế giới này lớn như vậy, những thứ kì quái chưa giải mã được còn quá nhiều, việc này coi là cái gì ?"
Chỉ là không nghĩ tới chỉ trong một đêm thế giới đã thay đổi hoàn toàn. Địa cầu hiện này được xem là bị rừng rậm nguyên thủy xâm lấn sao ?
"Ba đến tòa hành chính xem một chút !" cha Du nói, tòa hành chính cách đây không xa, bình thường đi ô tô chỉ mất năm phút đồng hồ là đến nơi, nhìn tình hình hiện tại sợ là xe cũng không thể đi nổi, đi bộ tới ít cũng phải mất nửa giờ ! Cha Du là công dân đúng chuẩn, có việc gì liền làm theo thói quen đến tìm chính phủ.
Thôi Nam lắc đầu :" Chú, chúng ta chưa nắm bắt được rõ bên ngoài hiện tại như thế nào, động vật thực vật.... chúng ta hoàn toàn không biết, nếu đây thực sự là rừng rậm nguyên thủy, chắc chắn chúng sẽ không vô hại như vẻ bề ngoài, tòa chính phủ lại quá xa, chú vẫn không nên đi!"
"Đúng, đúng, khả năng bọn họ vẫn còn chưa đi làm đâu." Du Hành cũng phản đối ý định của cha Du.
Nghe thấy lời này của Du Hành, Thôi Nam bất đắc dĩ cười nhẹ, hiện tại ai lại đi làm chứ ?
"Chú, nếu tin cháu, hiện tại cháu sẽ đi cùng Du Hành ra ngoài tìm chút đồ ăn về, hiện tại vẫn còn sớm, chờ đến lúc mọi người ý thức được mọi chuyện nhất định sẽ xảy ra đại loạn, chúng ta trước hết vẫn nên tìm chút đồ ăn bảo mệnh."
Cha Du trong lòng cũng đang loạn thành một đoàn những cũng nhận thức được lời của Thôi Nam là đúng. Người muốn sống thì phải có ngũ cốc hoa màu, đồ ăn là thứ quan trọng nhất.
"......Đi thôi, hai người chú ý an toàn."
Du Hành nhanh chóng thay một bộ đồ thể thao, còn là đồ hồi còn đi học, trên lưng còn cõng theo một cái ba lô cao chừng nửa người. Thôi Nam cẩn thận đem ống tay cùng ống quần buộc lên, Du Hành cũng nhanh tay học theo.
"Đem theo cả dao phay nữa." Thôi Nam nói.
"Ba, nhớ đóng kĩ cửa, chờ chúng con chở về."
"Ai, ai, trở về sớm một chút."
Bảy giờ sáng, hai người ra cửa.
Mặt đường xi măng bị rễ cây phá nát, bụi cỏ cao hơn nửa người che khuất tầm nhìn, phía trên thì có côn trùng bay qua bay lại, cũng may hai người đều buộc chặt ống quần nhưng nếu bị chúng cắn vào mặt cũng không thể bình an được. Thôi Nam lấy bình thuốc đuổi côn trùng xịt cho cả hai, mấy con côn trùng này sẽ không bấu vào học được.
Không ít kiến trúc hiện đại to lớn đề bị sụp đổ, hai người đi ngang qua nơi lúc sáng Du Hành dừng lại, nhìn thấy một con vật lớn lên giống sơn dương chui ra một mình từ đống tường đổ nát, sau đó cúi đầu ăn cỏ.
"Tới!" Thôi Nam lôi kéo Du Hành trốn sau gốc cây. đợi khoảng năm phút đồng hồ, con sơn dương kia kêu lên một tiếng, chậm rãi nhảy vào bóng cây. Du Hành thất thần, thiếu chút nữa thì trẹo chân.
"Chuyên tâm!" Thôi Nam cầm tay cậu nặng nề bấm một cái. Du Hành ăn đau, hoàn hồn trong nháy mắt.
Hai người thuận lợi tránh thoát sự chú ý của con sơn dương đến được cửa hàng tiện lợi 24 giờ, bên trong cực kì loạn, không có một ai. Hai người đem chocolate, mì ăn liền cùng bánh bích quy còn trên quầy toàn bộ đều quét sạch, sữa bò mỗi người lấy hai mươi mấy hộp, lại lấy riêng mười chai nước khoáng, ba lô to cũng nhanh chóng tràn đầy. Sandwich, sữa chua đông lạnh tiện lợi gì đó đều đã thối rữa. Cửa kho hàng thế nhưng mở ra, bất quá bên trong lại trống rỗng. Nếu không phải là có người tới sớm hơn họ lấy thì cũng là nhân viên cửa hàng lấy đi.
"Trước tiên đem đồ vật còn lại đều mang về."
Du Hành: "Được."
Hai người dán sát chân tường đi về, bỗng nhiên có người nhỏ giọng nói:"Này!"
Thôi Nam cảnh giác ngẩng đầu, một thanh niên thò đầu ra phân nửa, mắt sáng lên nhìn ba lô của họ: "Có thể bán cho tôi chút đồ ăn được không? Tôi sẽ đưa tiến, tôi cần sữa chua không cần nước khoáng, bánh bao không cần bánh mì, này này, đừng đi mà!"
Du Hành khó được một câu mắng" bệnh thần kinh", chủ động lôi kéo Thôi Nam rời đi.
Trong không khí bỗng dưng truyền đến động tĩnh, Du Hành vừa ngẩng đầu, ba lô đã bị kéo lại. Hoá ra là có mấy con khỉ dang chạy gần đây, mà con khỉ đầu đàn lại tóm được ba lô của Du Hành. Thôi Nam nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo của Du Hành, kéo cậu thoát.
"Con khỉ này sức lực quá lớn, nhanh đem ba lô ném xuống!"
Du Hành lại không nghĩ buông tay, đây chính là bao đồ ăn quý giá, một nhà ba người cậu còn không đủ ăn, sao có thể bỏ được!? Cậu cắn răng muốn đem dao phay lấy ra nhưng lại không thể với tới, sau đó tay sờ túi quần lấy ra cái lông chim lúc sáng nhặt được, dùng sức đâm thật mạnh lên bàn tay của con khỉ đầu đàn.
"Chi chi chi!" Con khi phát ra tiếng kêu thảm thiết, buông lỏng tay ra.
Du Hành cùng Thôi Nam lăn vài cái dưới đất, đụng người vào cây mới xem như dừng lại.
"Chi!"
"Chi chi!!"
Đám khỉ nhảy xuống, vây quanh hai người kêu chi chi liên tục, con khỉ đầu đàn ôm bàn tay bị đâm đau nhảy loạn lên.
"Đừng có tới đây, nếu dám lại gần, mất tay mất chân đừng có trách tao." Du Hành đem dao phay trong ba lô lấy ra, huy huy về phía trước. Có lẽ đám khỉ nhìn ra được người này không dễ chọc, tựa như đùa dai kêu to chi chi một hồi liền lục tục nhảy lên ngọn cây đi mất.
"Thôi Nam, anh không sao chứ?"
Thôi Nam mặt tái nhợt lắc đầu, Du Hành cho là hắn bị dọa sợ, dù sao chuyện vừa rồi cũng đến quá bất ngờ, cũng tại cậu không bám chắc, càng nghĩ ngực càng thấy áy náy, vì vậy cẩn thận dìu hắn đi.
"Đừng nhúc nhích, đưa con dao cho tôi."
Thôi Nam tiếp nhận dao từ tay cậu, nhanh chóng đem ống quần vén lên đến cẳng chân, trên đấy lộ ra hai dấu răng, miệng vết thương sưng vù, tím đen.
"Này, anh bị rắn cắn?!"
"Ân" So sánh với Du Hành hoảng sợ, Thôi Nam thực bình tĩnh đem đai lưng kéo xuống, cột vào phía trên miệng vết thương, sau đó dùng dao cắt miệng vết thương thành chữ thập, dùng sức bài trừ đi máu đen. Sắc mặt hắn nhanh chóng trắng bệch đi.
"Trước tiên về nhà, tôi sẽ đưa anh đi bệnh viện." Du Hành biết, Thôi Nam đang xử lí khẩn cấp vết thương, cũng rõ ràng hiện tại hắn không thể hoạt động, bằng không nọc độc sẽ nhanh chóng lan ra toàn thân.
Thôi Nam cảm thấy máu cả người giống như bị thiêu đốt, nóng như nham thạch, thần chí hắn bắt đầu trở nên không rõ, mắt cũng hoa lên. Hắn cũng nhìn thấy con rắn cắn hắn ban nãy, cả thân đều đỏ tươi, nhanh chóng biến mất trong bụi cỏ. Thật độc a... hắn nghĩ, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Đem một cái ba lô dấu vào bụi cỏ, Du Hành ôm Thôi Nam nhanh chóng chạy về nhà.
Cậu chưa bao giờ khỏe như bây giờ, tựa như không chịu lực hút của trọng lực, cũng không cảm thấy mệt, tinh thần hăng hái đem người chạy về cửa tiểu khu. Nhìn cửa vào bị lấp kín, cậu chợt nhớ ra xe không thể đi được bên ngoài. Xoay người nhìn xung quanh, đường cái giống như đường rừng, cây cỏ xanh um tươi tốt, đao sơn kiếm thụ.
Cậu đột nhiên liền khóc.
Mặt trời đã lên hoàn toàn, ánh nắng như thiêu đốt, cây cối cao ngất che tầm mắt. Du Hành không thể nào nhìn rõ được bầu trời, cho dù thấy được cũng không có tâm trạng để ý. Cậu xoa xoa mặt, đem Thôi Nam cột chặt trên lưng, dùng hết sức lực đem ba lô ném vào bức tường trước tiểu khu, nắm lấy dây đằng khô bên tường, vất vả bò lên trên.