Hệ Thống Sủng Phi

Chương 105 :

Ngày đăng: 09:26 19/04/20


Thiệu Tuyên Đế lạnh mặt ở bên ngoài bốc hỏa một trận, dọa An Đức Lễ sợ chết

khiếp. Từ ngày có Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Thượng có bao giờ tức

giận thế đâu? Tất cả chẳng phải đều tại Quỳnh Hoa Công Chúa và Ngôn Thừa Tướng?



Rõ ràng sau khi từ bãi săn trở về hai người còn chưa thế nào, chỉ đỡ lẫn

nhau, ôm nhau ngủ thôi, cũng chẳng sao, một người về phủ một người về

cung.



Không ngờ chẳng biết từ lúc nào hai người lén có tư tình.



Ngôn Thừa Thướng không kém Hoàng Thượng mấy tuổi đâu!



Bảo Thiệu Tuyên Đế gả tiểu công chúa mình sủng ái nhất cho Ngôn Thừa Tướng, đừng nói chính Thiệu Tuyên Đế, ngay cả An Đức Lễ cũng đau lòng cực kỳ.

Tiểu công chúa đáng yêu xinh đẹp như vậy, hai người lại cách nhiều tuổi

như vậy… tương lai nếu Ngôn Thừa Tướng không còn, tiểu công chúa phải

làm sao bây giờ!



Thiệu Tuyên Đế ở trong cung cãi nhau với khuê nữ một trận, bực bội dẫn Yến An Quân đi Giang Nam. Đây gọi là mắt không thấy lòng không phiền, có thể

không thấy thì không thấy, nhưng muốn hắn gả Quỳnh Hoa cho Ngôn Sơ Nam,

không có cửa đâu! Cửa sổ cũng không! Chỉ cần hắn và Bảo Nhi không có ở

trong cung, không có lệnh cha mẹ lời bà mối, xem bọn họ đến với nhau thế nào!



Có điều hiển nhiên Bánh Trôi cũng không phải kiểu người ngồi yên được,

chân trước Thiệu Tuyên Đế vừa đi, chân sau tiểu công chúa đảo mắt một

vòng, gói một bọc quần áo lén chuồn khỏi cung, chạy về phía phủ Thừa

Tướng.



Chuyện này Thiệu Tuyên Đế đương nhiên không biết.



Nếu hắn thật sự biết, lúc này làm sao bình tĩnh nhàn nhã được.



Đối với chuyện hai cha con gây gổ, Thiệu Tuyên Đế ngậm miệng không nói

chuyện phiền lòng, Yến An Quân không biết, hiện giờ nàng chỉ biết Ngôn

Thừa Tướng cứu khuê nữ nhà mình, trong lòng không ngừng bùng phát cảm

tình với Ngôn Thừa Tướng. (Hoàng Hậu, vui mừng: thì ra Ngôn Thừa Tướng

cũng rất tốt. Thiệu Tuyên Đế: ….!!! Thầm nghĩ: Bảo Nhi, nàng bị bề ngoài vô hại của hắn lừa rồi!)



“Lão gia, phu nhân, mời đi bên này…” Nhạc Tuần Phủ Giang Nam ưỡn cái bụng

béo cười như phật Di Lạc đi phía trước dẫn đường. Giang Nam nhiều nước,

thuyền hoa cũng nhiều, nhất là ban đêm, bờ sông lên đèn, nhìn từ xa có

vẻ cực phồn hoa. Thiệu Tuyên Đế hơi nhếch khóe môi ôm sát Hoàng Hậu bên
Cô gái rót rượu không dám nhiều lời, vội vã đứng dậy đi qua. Không biết vì sao, nhìn thấy đôi phu thê này nàng luôn cảm thấy một bầu không khí áp

lực đè trên đầu, khiến nàng không thể ngẩng đầu lên. Hai người này rõ

ràng có khí thế của người ở trên, tất không phải người thường.



Nhạc Tuần Phủ một mình uống hơn mười chén, bỗng quay đầu híp mắt nhìn sang:

“Lão gia, hức, sao không uống rượu? Hay là… Hức, không quen rượu nơi

này?”



Hôm nay Thiệu Tuyên Đế mặc một bộ áo bào văn sĩ màu xanh lam, quả cũng có

khí chất văn nhân, Yến An Quân bị hắn chuốc vài chén rượu nay đã mắt

mông lung, môi đỏ mọng. Hắn liếc nhìn Nhạc Tuần Phủ, bỗng nhếch môi

cười: “Phu nhân của bản quan sợ rằng đã hơi say, gần đây có chỗ nghỉ tạm không?”



Nhạc Tuần Phủ bị nam sắc làm mờ mắt, thân thể béo tốt lảo đảo đứng lên, đẩy

cửa căn phòng bên cạnh, miệng còn lải nhải: “Chỗ nghỉ à… ở ngay bên này, ta đã sắp xếp cho lão gia, hức, một gian phòng thượng đẳng… Đảm bảo bên trong có âm thanh gì bên ngoài cũng không nghe thấy…” Nhạc Tuần Phủ

cũng đã say khướt, căn bản không nhìn rõ người trong lòng Thiệu Tuyên Đế là ai.



Đến giờ hắn còn tưởng người Thiệu Tuyên Đế ôm là cô gái hắn tìm tới hầu hạ Thiệu Tuyên Đế.



Yến An Quân ngoan ngoãn không lộn xộn, Thiệu Tuyên Đế ôm eo nàng, bước về phía căn phòng bên cạnh, đóng cửa lại.



Nhạc Tuần Phủ ngốc nghếch cười với cái cửa một lúc lâu, bỗng nấc một cái,

thân thể to lù lảo đảo, hơi rượu bùng lên, cuối cùng “rầm” một tiếng say ngã xuống đất, tiếng gáy vang trời.



Trên giường mềm không có ai nằm sẵn, Thiệu Tuyên Đế cởi áo trong của nàng

ra, môi mút bầu ngực mềm mại, trong bức rèm đỏ ngọc ấm hương ôn, nhìn cô gái nằm úp sấp trên người mình, ánh mắt Thiệu Tuyên Đế tối sầm xuống,

trực tiếp tiến vào. Hoàng Hậu mềm mại ngậm vào miệng liền tan, đẹp không sao tả xiết.



Ngôn Thừa Tướng cái gì, lăn sang một bên hết đi!



—————–



Hai tháng sau, hành trình tiếp tục du ngoạn của hai người bị cưỡng chế gián đoạn. Khi Thiệu Tuyên Đế che chở bụng của Yến An Quân, cẩn thận từng li từng tí đỡ nàng xuống xe, bức thư mong công chúa và Thừa Tướng vĩnh kết đồng tâm của dân chúng đô thành bị An Đức Lễ đổ mồ hôi lạnh ròng ròng

trình lên trước mặt Thiệu Tuyên Đế.



Thiệu Tuyên Đế ngửa mặt lên trời thở dài.



Nghìn phòng vạn phòng! Gia thần khó phòng! Dân chúng chờ lệnh, còn chỗ cho hắn phản đối sao?



… Ngôn Sơ Nam, ngươi được lắm!