Hệ Thống Sủng Phi

Chương 31 :

Ngày đăng: 09:25 19/04/20


Chúng phi trong điện vô duyên vô cớ hỗn loạn một trận, thấy Hoàng Thượng cùng Thái Hậu không có ý điều tra rõ mới yên lặng, chỉ có Hoàng Hậu đứng

ngồi không yên, chiếc đũa ngà trong tay nàng đã phủ một lớp mồ hôi.



Tiệc tối của Thái Hậu cùng đồ ăn của Tĩnh Phi đều do một tay nàng chuẩn bị,

nếu vì đồ ăn đêm nay… khiến Tĩnh Phi khó giữ được hài tử, nhất định nàng sẽ bị trách phạt.



“Hoàng Thượng, nhìn Tĩnh Phi muội muội có vẻ không được ổn lắm, chi bằng thần

thiếp cũng đi Chương Lan Cung nhìn xem, coi như có người chăm sóc.”

Hoàng Hậu buông đũa, chân thành đi tới gần Thiệu Tuyên Đế, dưới mắt có

quầng thâm mờ mờ.



Thiệu Tuyên Đế nhàn nhạt liếc nàng một cái.



“Cũng tốt, Hoàng Đế để Hoàng Hậu đi xem đi, dù sao cũng là con nối dõi của

Hoàng Đế, không thể qua loa.” Từ Phúc Thái Hậu buông chén trà trên tay,

thản nhiên nói, “Hoàng Hậu cả ngày bận rộn xử lý việc hậu cung cũng đừng quên sức khỏe của mình, sinh hoàng tử cho Hoàng Thượng mới là chuyện

chính.”



“Đa tạ mẫu hậu dạy bảo, thần thiếp hiểu.” Hoàng Hậu cúi đầu cười, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.



Nàng sao có thể không hiểu Thái Hậu đang cười nàng không có con nối dõi, chỉ có thể trông chừng con người khác, nhưng nói trắng ra như thế khiến

nàng đau đớn ngàn lần, nếu đứa trẻ trước kia có thể bình an chào đời thì nàng đời nào để con của Tiếu Thục Phi chói mắt như thế.



Làm Hoàng Hậu khó, đương nhiên khó. Thế nhưng tất cả đều ao ước vị trí này

của nàng, bảo tọa Hoàng Hậu mà nữ nhân khắp thiên hạ muốn leo lên là của nàng, hiện giờ nàng chỉ thiếu một đứa con trai, chỉ cần một hoàng tự

làm bảo đảm là có thể vinh hoa một đời.



Về phần Hoàng Thượng.



Nam nhân này, nàng từng yêu cũng từng chờ đợi, có điều tới lúc này…



“Hoàng Hậu có lòng như vậy tất nhiên trẫm sẽ không ngăn cản.” Thiệu Tuyên Đế không biểu cảm nói.



Trong lòng Hoàng Hậu hơi nặng xuống, lẽ nào vì Tĩnh Phi đột nhiên sảy thai

nên Hoàng Thượng nghi ngờ nàng? Nàng cứng nhắc đứng thẳng dậy, vẻ mặt

hoảng hốt nói, “Vậy thần thiếp xin cáo lui.”



Ca múa vẫn tiếp tục, Hoàng Hậu bất ngờ rời khỏi thọ yến của Thái Hậu? Yến

An Quân dùng ngón tay gõ cằm, trầm ngâm một lát, “Lẽ nào Tĩnh Phi nương

nương… sảy thai?”



Vừa rồi nàng chỉ thấy bên kia ồn ào, ở đây cách quá xa nên không thấy rõ,

thấy khi rời đi sắc mặt Tĩnh Phi trắng bệch, tay còn liều mạng ôm bụng

mới đoán thế.



Lộc Nhi ở phía sau thấp giọng nói: “Chủ tử, lần này chỉ sợ Tĩnh Phi nương

nương thật sự không xong rồi, theo nô tỳ thấy, nói không chừng bát tổ

yến kia có chuyện.” Lộc Nhi thân là cung nữ đương nhiên không có chỗ

ngồi, đây gọi là đứng cao nhìn xa, động tĩnh bên Tĩnh Phi không thể giấu được nàng, vừa rồi nàng thấy rõ ràng Tĩnh Phi uống tổ yến xong mới
Hậu đi vào nàng cũng không hề có phản ứng.



Hoàng Hậu nở nụ cười trong đáy lòng, hẳn là mất hài tử máu đều chảy sạch đây.



“Thân thể Tĩnh Phi muội muội tốt hơn chút nào không?”



Người trên giường giật mình, gương mặt thanh tú kia chậm rãi quay sang, Tĩnh

Phi nhắm mắt lại: “Không phiền Hoàng Hậu nương nương quan tâm, thần

thiếp khỏe mạnh.”



“Vậy là tốt rồi.” Hoàng Hậu ngồi bên mép giường, kéo chăn đắp cho Tĩnh Phi,

thản nhiên nói: “Tuy đã mất hoàng tự nhưng Hoàng Thượng vẫn sủng ái Tĩnh Phi muội muội, Tĩnh Phi muội muội cần điều dưỡng thân thể cẩn thận.”



“Thần thiếp nhất định sẽ nuôi dưỡng thân thể thật tốt, nếu thần thiếp có thể

có hài tử đầu tiên thì sau này nhất định sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba…” Tĩnh Phi ghé sát vào Hoàng Hậu, ngẩng đầu cắn răng nhấn mạnh từng chữ:

“Lần thứ tư…”



“Mà không giống nữ nhân khác trong cung, sợ rằng sau này vĩnh viễn không

thể có hài tử của Hoàng Thượng, ngài nói có đúng không, Hoàng Hậu tỷ

tỷ?” Tĩnh Phi cười ngọt ngào, chậm rãi nằm lại về giường.



Sau này… vĩnh viễn không thể có hài tử của Hoàng Thượng.



Hoàng Hậu hít sâu một hơi, hơi thở bất ổn nói: “Nếu Tĩnh Phi không có việc gì thì bản cung phải đi bẩm báo Hoàng Thượng. Chỉ tiếc hài tử của Hoàng

Thượng không thể chào đời, nếu không sẽ có một tiểu công chúa gọi bản

cung là mẫu hậu. Mà thôi, đều là vận khí cả, chưa tới thì cưỡng cầu cũng không được.”



Dứt lời, nàng không đợi Tĩnh Phi có phản ứng liền đi thẳng ra ngoài.



“Nương nương.” Tố Tân bưng chén thuốc đi vào phòng trong, thấy chủ tử nhà mình đang ngơ ngác nhìn đỉnh giường, đã lâu không hé răng.



Đỉnh giường có gì đẹp mà nhìn?



Vành mắt Tố Tân đỏ lên, chỉ sợ Tĩnh Phi nương nương không chấp nhận được

hiện thực tiểu hoàng tử đã không còn, nữ nhân trong cung này không một

ai hy vọng chủ tử nhà mình có thể bình an sinh hạ hoàng tử, có điều ai

có thể hiểu nỗi đau mất đi con mình này?



“Chủ tử, phải uống thuốc rồi.” Tố Tân đến gần Tĩnh Phi, nâng thân thể của nàng lên dựa vào chăn gấm, cầm chén thuốc đưa qua.



“Thuốc?” Tĩnh Phi nhìn chén thuốc, mặc kệ phía trên còn bốc hơi nóng, cầm lấy đổ thẳng vào miệng, nước thuốc đắng ngắt chảy qua cổ họng, nóng đến đau

nhức, nàng cầm chén thuốc ném “choang” lên vách tường, mảnh vụn rơi đầy

đất.



“Tiện nhân Hoàng Hậu này!” Tĩnh Phi nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn,

hoàn toàn không có phong thái của thư hương thế gia, Tố Tân cuống quýt

quỳ xuống, mặt dán sàn nhà lạnh giá không dám ngẩng đầu.