Hệ Thống Sủng Phi

Chương 41 :

Ngày đăng: 09:25 19/04/20


Vẻ mặt Thiệu Tuyên Đế nhìn không ra là vui hay giận, tóm lại, sắc mặt ngày càng đen, Yến An Quân hôm nay gan to dạy dỗ Hoàng Đế một phen, nhìn hắn thế này… vội vàng ngậm miệng, ngượng ngùng nói: “Chuyện kia… Tỳ thiếp

nói đùa thôi, Hoàng Thượng trăm nghìn lần đừng coi là thật…” Coi như

đánh rắm một cái đi, đàn ông đàn ang đừng nhỏ mọn như vậy được không,

tốt xấu gì nàng cũng cứu hắn một mạng đấy nhé.



Thiệu Tuyên Đế ghé sát cái mặt đen sì vào nàng, bỗng hôn phớt lên khoé môi

nàng một cái, thở dài cọ xát: “Chỉ có nàng là tinh quái nhất, khiến trẫm không đừng được, nếu lần này nàng thật sự xảy ra chuyện gì… Rốt cuộc

trẫm nên làm thế nào với nàng mới được đây.”



Yến An Quân bĩu môi: “Không phải Hoàng Thượng còn cả một hậu cung đầy nữ

nhân sao, cho dù tỳ thiếp chết thật vẫn còn nào là Lý Lương Nghi, Triệu

Lương Nghi, chưa nói đến còn Hoàng Hậu nương nương…”



“Câm miệng.” Hắn trực tiếp hô ngắt lời nàng, bắt nàng nuốt những lời còn lại vào bụng, “Trẫm muốn nàng trường mệnh trăm tuổi, trong cung này chỉ có

nàng mới là bảo bối trong lòng trẫm.”



Lời ngon tiếng ngọt quả là gợi tình… Yến An Quân hơi đỏ mặt, hai má vốn mất huyết sắc cũng hồng lên không ít. Thiệu Tuyên Đế nhìn nàng chằm chằm

một lúc lâu, cúi người đặt nàng vào ổ chăn, không thèm quay đầu lại mà

sai bảo: “Đi gọi Vương Thái Y vào cho trẫm.”



“Vâng.” Lộc Nhi xúc động khép miệng lại, vui sướng trong mắt không cách nào che giấu, vội vàng vén mành đi ra ngoài. Tuy không biết Hoàng Thượng dùng

cách gì làm chủ tử tỉnh lại một lần nữa, nhưng quá trình không quan

trọng, chỉ có kết quả mới là mấu chốt.



“Vương Thái Y xin dừng bước…” Lộc Nhi chạy từ trong phòng ra vẫy vẫy tay, một

đám Thái Y ban đầu bị một tiếng “cút” của Hoàng Thượng doạ hết hồn đang

quỳ trên mặt đất, nghển cổ nhìn về bên này. Vương Thái Y thấy Lộc Nhi đi ra, hơi lắc đầu, tìm từ ngữ một lúc mới tạo thành một câu: “Lộc Nhi cô

nương, chủ tử nhà ngươi…”



“Chủ tử nhà ta? A… Đúng rồi, Vương Thái Y, Hoàng Thượng gọi ngài vào.” Lộc

Nhi vội vàng vén mành nội thất lên, “Vương Thái Y, mời nhanh chân chút,

Hoàng Thượng đang ở trong đấy.”



Vương Thái Y nhìn sắc trời, không phải chủ tử trong điện này chết rồi đấy

chứ? Nhưng nếu thật sự đã chết, Lộc Nhi cô nương thân là cung nữ hầu hạ

bên cạnh Yến Lương Nghi, vì sao không thấy một chút bi thương, ngược lại sắc mặt còn vui mừng nữa…



Chuyện này thật bất bình thường …



Vương Thái Y cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn bước vào nội thất, thôi, vào xem sẽ biết.


đập ngay lên người người áo đen.



Gã áo đen mở mắt ra lạnh lẽo nhìn hắn: “Muốn chết?” Trong tay hắc y nhân

siết chặt hòn đá bị ném tới, hơi dùng sức liền bắn tới huyệt tê của hắn, rồi lại nhặt lên một hòn đá khác bắn lên huyệt tiếng.



“…” Đồng tử của Tôn Trường Trạch co lại, hắn không ngờ người đối diện lại

là người giang hồ. Hắn bị điểm huyệt tê không thể động đậy, chỉ có thể

giữ nguyên động tác ngồi ở kia, nói cũng không nên lời, ngây người không thể nhúc nhích.



Không lâu sau, một mùi hương bay từ ngoài cửa sắt vào, Tôn Trường Trạch chun

mũi ngửi, ừm, hình như trước đây từng ngửi mùi hương này rồi, nhớ là có

tác dụng kích dục, nam nhân ngửi mùi này sẽ sinh ra ảo giác, tưởng người trong lòng ở trước mặt.



Tôn Trường Trạch muốn lắc đầu, hắn ngửi mùi hương này đã có chút không tỉnh táo… Nhưng hắn đột nhiên nhớ ra mình bị điểm huyệt cho nên không thể

lắc đầu được. Tôn Trường Trạch cười khổ một tiếng, cảm thấy hình ảnh

trước mắt hơi mơ hồ, có điều… Hắc y nhân ở góc đối diện bỗng nhiên biến

mất là thế nào?



Một đôi tay lặng lẽ đặt lên thắt lưng Tôn Trường Trạch, hắn giật mình như

bị hất một chậu nước lạnh, lòng bàn tay trên lưng hắn thô ráp, chạm vào

liền biết do hàng năm tập luyện bắn tên, mà chủ nhân của đôi tay này…

Chính là hắc y nhân vừa ngồi đối diện…



“Này, này, ngươi trúng mê hương rồi, ngươi tỉnh lại cho ta…” Tôn Trường Trạch hoảng sợ muốn lùi về sau, có điều không thể động đậy nổi, hơi nghiêng

một chút đã đau thấu xương, chỉ cảm thấy hai bàn tay kia nóng đến đáng

sợ.



Nghĩ vậy, phía sau lại chợt lạnh…



Trong cửa sắt vang lên tiếng đập mạnh, tiếp theo là tiếng nam nhân gào lên.



“Chậc chậc, thật sự do Hoàng Thượng tự mình hạ ý chỉ?” Một ngục tốt nhức đầu, có chút khó mà tin được.



“Còn giả được chắc!” Một ngục tốt khác tung hứng thánh chỉ trên tay, “Trên

này viết đây, muốn chúng ta làm từng ngày một, năm năm tháng tháng, để

hai tên này chịu đủ. Xem ra Hoàng Thượng tương đối sủng ái vị tần phi

nương nương kia, nếu không làm gì có chuyện vắt óc nghĩ cách báo thù cho vị nương nương kia thế này?”



“Chuyện trong cung, biết rõ thế làm gì, cứ nghe Hoàng Thượng phân phó là được.” Ngục tốt trước cầm lấy hai cuộn thánh chỉ, tiếp tục gác Thiên Lao.