Hệ Thống Sủng Phi

Chương 43 :

Ngày đăng: 09:25 19/04/20


Thiệu Tuyên Đế chính mình không thoải mái, hắn nhất định phải khiến người

khác không thoải mái cùng hắn, loại tính cách có thù tất báo này có thể

nói từng đế vương Cao Thú đều cực kỳ tinh thông phương pháp chữa khỏi.

Hoàng Đế ấy mà, là phải từng giây từng phút giữ vững bình tĩnh, một khi

không thể tỉnh táo lại sẽ “làm” ra chuyện gì đó.



Tuy đã xác định tâm ý của mình với Yến Lương Nghi, ngày hôm sau Thiệu Tuyên Đế không tức khắc hạ chỉ thăng vị cho Yến Lương Nghi. Hắn biết nếu hiện tại thăng vị cho Yến Lương Nghi, nếu vị phân thấp còn dễ nói, nếu muốn

hơi cao một chút… Chỉ sợ Yến Lương Nghi sẽ lập tức trở thành đối tượng

bị đố kị trong cung, đến lúc đó dù có hắn bảo vệ nhưng trong tay hắn còn chưa hoàn toàn nắm quyền, chuyện xấu xa trong hậu cung làm người ta khó lòng phòng bị, hắn không thể mạo hiểm.



Cho nên hắn đang đợi, đợi một thời cơ.



Thiệu Tuyên Đế im lặng khiến nữ nhân trong cung đoán già đoán non… Rốt cuộc

Hoàng Thượng muốn thế nào? Mặc dù Yến Lương Nghi không được sủng ái,

nhưng công cứu giá sờ sờ ra đấy, Hoàng Thượng không thể nào bỏ nàng đấy

mặc kệ, chưa nói tới đêm qua Hoàng Thượng còn ngủ lại ở chỗ Yến Lương

Nghi, không lý nào ngày hôm sau một chút động tĩnh cũng không có chứ?



So với hầu hết nữ nhân trong cung, nghi vấn trong lòng Hoàng Hậu mãnh liệt hơi nhiều, từ sau khi nghe được Thiệu Tuyên Đế gọi tên Yến Lương Nghi,

nàng đã biết Yến Lương Nghi này trong lòng Hoàng Thượng quan trọng đến

mức nào, nay những hành động của Hoàng Thượng thật sự quá mức kỳ dị,

không phải do nàng không suy nghĩ cẩn thận mà quả thật không hiểu nổi

Hoàng Thượng đang có ý đồ gì? Yến Lương Nghi được Hoàng Thượng đặt trong lòng, lại có ơn cứu mạng Hoàng Thượng… sẽ thất sủng?



Từ khi biết Yến Lương Nghi còn có thể tiếp tục chạy nhảy trên đời, nàng

biết cơ hội sát hại Yến Lương Nghi lần này xem như không còn.



Tôn Trường Trạch nhìn không tệ, kết quả vẫn là đồ vô dụng.



Nàng đương nhiên không biết Yến Lương Nghi mà nàng nhắc tới là người xuyên

không, càng không ngờ trong cơ thể vị Yến Lương Nghi xuyên không này còn có hệ thống sủng phi nghịch thiên. Hệ thống ngay từ đầu đã thưởng một

viên Hồi Hồn Đan là ăn may cỡ nào? Dù đã chết cũng có thể trực tiếp cứu

nàng sống lại, chuyện này người như Tôn Trường Trạch có tưởng tượng ra

được không? Cho nên, Hoàng Hậu thật sự oan uổng cho Tôn Thái Y rồi.



Có điều, có phải hiểu lầm hay không, đối với Tôn Trường Trạch lúc này mà nói đã không còn ý nghĩa gì nữa.



Lúc này ở trong lao, Tôn Trường Trạch lui trong góc tường gào khóc đến mức

mí mắt sưng phồng, gần như cả Thiên Lao đều nghe thấy tiếng gào khóc

thảm thiết của hắn, ngục tốt cầm roi hướng quất về phía cửa sắt, một

tiếng chát chúa vang lên, y lớn tiếng quát: “Khóc cái gì mà khóc, cha

chết hay mẹ chết! Còn khóc nữa lão tử sẽ nhốt hai ngươi với nhau, cho

các ngươi mỗi ngày tận tình “hưởng thụ”!”



Tiếng khóc trong phòng giam hơi ngừng, Tôn Trường Trạch nhịn nước mắt không

dám rên ra tiếng, nếu còn nhốt hắn với hắc y nhân kia, hắn không dám

chắc mình có tự sát hay không!



Hiện giờ hắn chỉ mong Hoàng Hậu nương nương mau chóng sai người cứu hắn ra ngoài.
“Tôn Thái Y, bản cung tin ngươi nhất định sẽ không oan uổng người tốt, ngươi nói thật ra người mưu hại Yến Lương Nghi rốt cuộc là ai? Không biết Yến Lương Nghi có ơn cứu giá với Hoàng Thượng sao?!” Hoàng Hậu không đợi

Tôn Trường Trạch lên tiếng đã cướp lời chất vấn.



Tôn Trường Trạch hít sâu một hơi, không nhìn về phía Hoàng Hậu nương nương

đang nói, chỉ nhìn thẳng phía trước, hắn nói: “Là Hoàng Hậu nương

nương.”



“Hoàng Thượng, thần thiếp cùng ngài là phu thê nhiều năm, ngài không tin thần

thiếp sao?” Hoàng Hậu quỳ gối trước mặt Thiệu Tuyên Đế, “Hoàng Thượng

tuyệt đối không thể vì một lời nói của Tôn Thái Y mà hoài nghi thần

thiếp. Tôn Thái Y, vì sao ngươi hãm hại bản cung?!” Câu cuối cùng là nói với Tôn Trường Trạch, có điều người này chỉ quỳ trên mặt đất, đầu cũng

không nâng, giống như không nghe thấy gì.



Thiệu Tuyên Đé trong lòng rét lạnh, phụ nhân độc như rắn rết như Hoàng Hậu

còn dám nhận là phu thê với hắn… Hừ, thê tử của hắn chỉ có thể là nha

đầu trong Tú Ngọc Cung kia!



“Được rồi, Hoàng Hậu không cần nhiều lời, tình hình thực tế trẫm đã biết toàn bộ, xem ra không thấy người kia ngươi vẫn còn chống chế.” Thiệu Tuyên

Đế xoay người vỗ vỗ tay, tiếp theo lại có hai thị vệ đè một người bịt

mặt đi vào, người bịt mặt này nhìn thấy Thiệu Tuyên Đế liền co rúm lại,

khi nhìn đến Hoàng Hậu thì trực tiếp nhắm mắt, chân mày nhíu chặt.



Một thị vệ kéo khăn đen che mặt của hắn xuống, Hoàng Hậu che miệng hoảng hốt hô một tiếng: “Ca…ca ca…”



Thì ra nhận được tin con gái Hoàng Hậu trong cung truyền ra, Lô Quảng Tu

suy nghĩ một lúc lâu, quyết định phái con trai Lô Hữu Văn võ nghệ cao

cường đi cướp ngục.



Thật ra vì con trai Lô Hữu Văn của hắn làm việc ở bộ Hình, rất quen thuộc

với thiết bị trong đại lao, cướp ngục sẽ dễ dàng hơn một chút. Cả nhà

này rõ ràng không ngờ Hoàng Thượng sẽ tăng thêm nhiều nhân số trong

Thiên Lao như thế, vì một chiêu bắt cá trong chậu, Lô Hữu Văn liền trúng kế.



Bắt được Lô Hữu Văn là chuyện vui ngoài dự đoán, ngay cả Thiệu Tuyên Đế

trước đó cũng không biết Lô gia sẽ phái trưởng tử đi cướp ngục, nhược

điểm của Lô gia trong tay hắn lại nhiều thêm một cái.



“Hoàng Hậu không cần giải thích, ngày mai ngươi cầm thánh chỉ này tuyên đọc

cho các vị cung phi. Nhớ kỹ, trẫm muốn kết quả.” Thiệu Tuyên Đế lấy ra

thánh chỉ vừa thêm chữ trên bàn.



Hoàng Hậu tiếp nhận thánh chỉ, nhìn sắc mặt bình thản của Thiệu Tuyên Đế, môi nàng giật giật lại không nói được cái gì. Gió thổi mưa giông trước cơn

bão, nàng luôn cảm thấy Hoàng Thượng phản ứng như vậy là càng nguy hiểm.



Thiệu Tuyên Đế nhìn bóng lưng của nàng, trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh.



Có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, người dám tổn thương người hắn yêu… Nên vĩnh viễn trừ bỏ, không thể để lại hậu hoạn.