Hệ Thống Sủng Phi
Chương 60 :
Ngày đăng: 09:25 19/04/20
“Các ngươi làm càn! Ai gia là Thái Hậu! Là Thái Hậu tiên đế thân phong!”
Từ Phúc Thái Hậu cứng cổ cãi, tay chân cứng nhắc đá gã đàn ông loã thể đã
chết từ trên giường xuống, cái đầu lăn lông lốc, trên cổ còn một vết
xanh tím to như miệng bát. Thật ra người đàn ông này không phải do thị
vệ đại nội giết chết, sợ rằng là bị Thái Hậu bóp chết.
Từ Phúc Thái Hậu không phải người mềm lòng, với bà mà nói thủ đoạn nào
cũng dùng được chứ đừng nói là tự tay giết người, mạng người trên tay bà từ khi còn trẻ không thể gọi là ít.
Trên mu bàn tay bà còn dính máu gã kia, áo lót trên người xộc xệch, thân
mình tuy không còn căng tròn nhưng vẫn được giữ gìn vô cùng tốt che kín
thâm tím. Từ Phúc Thái Hậu thầm hận, nhất thời vô ý liền trúng kế người
ngoài! Mà người có xung đột lợi ích với bà trong cung này không ai ngoài Thiệu Tuyên Đế!
Từ Phúc Thái Hậu bực bội, năm đó khi hại chết ả tiện nhân Nguyên Hậu kia
nên tự tay bóp chết con trai của ả mới đúng, nếu lúc ấy bà làm vậy thì
giờ sao có thể thất thế trong tay Thiệu Tuyên Đế! Nói đến cùng vẫn là
trừ cỏ chưa trừ tận gốc! Nay bà vừa hận vừa giận, toàn bộ hiện lên trong đầu là trả thù hung ác…
Nghe những lời đầy sức mạnh của Thái Hậu, đám thị vệ nhìn nhau, tuy Hoàng
Thượng chém chết gian phu lại không nói phải xử lý Thái Hậu thế nào…
Không có ý chỉ của Hoàng Thượng bọn họ nào dám hành động?
“Thái Hậu nương nương, ngài làm vậy… Không sợ khiến Tiên Đế thất vọng sao?”
Lúc này, một giọng nói thản nhiên vang ra từ góc phòng lại như một tiếng sét đánh tỉnh tất cả mọi người.
Nói đến cùng Thái Hậu vẫn là phi tử của Tiên Đế, nếu Tiên Đế còn sống thấy
phi tử của mình tư thông với người ngoài cung, chỉ sợ tuyệt đối không
giữ bất cứ tình cảm gì!
Thủ lĩnh thị vệ ra hiệu bằng mắt cho thuộc hạ, đao trong tay đảo hai cái,
mũi nhọn lạnh giá loé lên, ngón tay đầy vết chai nắm chặt chuôi đao, như có thể xuất đao bất cứ lúc nào.
Nghe câu nói như vậy, Từ Phúc Thái Hậu hung ác nhìn sang, thấy một tiểu thái giám mặc áo lam, đội mũ sùm sụp, đang cúi đầu đứng một bên.
“Chuyện của ai gia, một nô tài như ngươi xía mồm vào làm gì! Cẩn thận ai gia
khiến ngươi vĩnh viễn không mở miệng được nữa!” Từ Phúc Thái Hậu trợn
trừng mắt nhảy dựng lên, bàn tay dính máu vỗ mạnh lên giường, có điều
đệm gấn phía dưới quá dày, chỉ nghe một tiếng trầm trầm vang lên, tiểu
thái giám càng cúi thấp đầu.
“Thái Hậu nương nương, chủ tử nhà ta đứng đầu hậu cung, tuy hiện giờ không có phượng ấn nhưng thân phận vẫn còn, thật sự sẽ không cho phép chuyện làm loạn hậu cung thế này tồn tại!”
Thượng sủng ái nhất rơi xuống nước sảy thai, thậm chí ngay cả thái giám
Nội Vụ cũng nhớ một bút “sảy thai” thật đậm lên hồ sơ về Bảo Phi.
Tiện tay đặt hòm thuốc xuống một bên, Vương Như Bách ngựa quen đường cũ đặt
cổ tay Bảo Phi nương nương xuống, dè dặt đặt ngón tay lên cổ tay trắng
ngần mảnh khảnh.
Thiệu Tuyên Đế lẳng lặng đứng trước giường.
Vương Như Bách “a” một tiếng, thâm trầm nói “Mạch của Bảo Phi nương nương… Nhanh, mạch như châu lăn, a…”
“Có ý gì?” Thiệu Tuyên Đế trầm giọng hỏi.
“Nói ngắn gọn chính là… Hoàng Thượng ngài xem…” Vương Thái Y cảm thấy mình
nhất định phải giải thích cẩn thận, “Tuy còn ít ngày, là người khác nhất định không xem ra được.” Lão nâng tay phải của Bảo Phi lên, đồng thời
để ngón áp út, ngón giữa cùng ngón út lên trên, nói: “Đây là ‘Tấc’, đây
là ‘Quan’, đây là ‘Thước’.”
Vương Thái Y buông tay vuốt chòm dâu dê của mình, “Từ tấc tới thước, mạch
tượng tuy rằng mỏng chút vẫn ẩn có tiếng nước chảy, tục ngữ nói ‘Hoạt
mạch như châu cuồn cuộn đến, tới lui lưu loát rồi quay lại, khí nén
trong lồng ngực. . .”
“Nói tiếng người!” Thiệu Tuyên Đế cau mày, loại thuật ngữ chuyên nghiệp này
hắn nghe không hiểu nửa chữ, chỉ muốn biết nữ nhân mình để ý có bệnh tật gì lại bị thầy thuốc nhử từng chữ, là ai cũng sẽ bốc hoả.
“Vâng, vâng, chúc mừng Hoàng Thượng, Bảo Phi nương nương có thai. Tuy còn ít
ngày, mạch còn chưa rõ nhưng thần rất tự tin với y thuật của mình…”
Nghe lời ấy, Thiệu Tuyên Đế hận không thể một chưởng đánh bay lão!
Chuyện như vậy mà Vương Như Bách còn nhiều lời vô nghĩa! Nhưng lập tức sắc mặt Thiệu Tuyên Đế hơi cứng nhắc, trong lòng hắn có chút kinh hỉ cùng không thể tin.
Bảo Nhi của hắn…
Lại có thai lần nữa?!
Thiệu Tuyên Đế chua xót nghĩ, cũng may cuối cùng bọn họ cũng có đứa nhỏ. Cùng lúc đó, tất cả kỳ vọng cùng tiếc nuối của hắn với đứa trẻ trước đó
chuyển dời đến hiện tại. Hắn bỏ tay Bảo Phi vào trong chăn gấm, thu hồi
nắm tay siết chặt, trầm giọng nói với Vương Thái Y: “Đi ra ngoài với
trẫm, trẫm có chuyện hỏi ngươi.”