Hệ Thống Sủng Phi
Chương 62 :
Ngày đăng: 09:25 19/04/20
Sắc trời vừa sáng, vài tiểu thái giám trong Chiêu Dương Cung đã nhanh chân
chạy đến cửa đại điện, đám tiểu thái giám đều mặc áo lam, châu đầu vào
nhau nói nhỏ.
“Nương nương chúng ta có hoàng tự, vì sao không thấy Hoàng Thượng đến thăm một lần nhỉ?” Một tiểu thái giám dáo dác nhìn bốn phía không thấy ai, hỏi
mấy người còn lại.
“Hỏi nhiều chuyện thế làm gì? Chuyện của các chủ tử chúng ta thảo luận được chắc?”
Một người khác nghển cổ quát lớn một câu như vậy, bỗng một người lùn nhất
thấp giọng nói: “Nghe nói nương nương chúng ta hại Bảo Phi nương nương
Hoàng Thượng đang sủng ái nhất sảy thai, chậc chậc chậc, chuyện trong
cung cũng chỉ đến thế mà thôi.”
“Chuyện này ta cũng biết! Nghe nói Bảo Phi nương nương còn cứu Đại Hoàng Tử,
Hoàng Thượng sợ rằng càng thương tiếc Bảo Phi. Chỉ tiếc Hoàng Hậu nương
nương chúng ta có bầu còn không được Hoàng Thượng để ý. Aizz, Tiểu Thược Tử, sao ngươi không nói gì?
Tiểu thái giám này quay đầu sang một bên, Tiểu Thược Tử bên cạnh hắn từ hôm
qua đến nay bắt đầu im lặng, không giống với Tiểu Thược Tử nhiều lời
trước kia…
Tiểu Thược Tử giật mình, ánh mắt xoay chuyển, bỗng nhếch miệng cười nói:
“Tối hôm qua mơ thấy ác mộng, bây giờ còn chưa tỉnh táo lại… Hì hì, các
ngươi cứ nói chuyện đi, đừng để ý đến ta, ha ~”
“Sao hôm nay ngươi là lạ…” Tiểu thái giám này nhìn hắn mấy lần, “Nhìn có vẻ
gặp ác mộng thật, thôi, ngươi chậm rãi tỉnh táo lại đi, nếu thật sự
không xong thì về nghỉ ngơi đi, bên này có mấy chúng ta sẽ không xảy ra
chuyện gì.”
“Ha ha.” Tiểu Thược Tử tiếp tục toét miệng cười, ánh mắt không khỏi nhìn về phía bên kia, ma ma già kia… là người hôm qua đi theo hắn phải không?
Tiểu Thược Tử hừ lạnh một tiếng, một ma ma bình thường trong cung còn mơ không bị hắn phát hiện, vụng trộm theo dõi hắn? Đúng là buồn cười.
Ảnh Nhị Thập Cửu hắn tuy thứ hạng có thấp chút, nhưng võ công không yếu
đâu! Tiếng bước chân rõ ràng thế còn không nghe thấy? Có điều… Ma ma này tối qua đi theo hắn làm gì?
Thân là ảnh vệ không phải chỉ có võ công không có đầu óc, Ảnh Nhị Thập Cửu
mượn cớ đi nhà xí nghiêng người nhảy lên mái hiên, từ giữa không trung
Vậy những lời Tiên Đế nói có ý gì? Những lời này rõ ràng đang nói với hắn…
Lẽ nào Tiên Đế đã sớm đoán được sẽ có một ngày hắn chống lại Từ Phúc
Thái Hậu, đạt được thánh chỉ này sao?
Tiên Đế đối với Từ Phúc Thái Hậu tuyệt đối là sủng ái, có điều loại sủng ái
này khiến bà ta sớm đã bị người làm hại không thể sinh dục. Vì thế Từ
Phúc Thái Hậu không thể sinh con trong lòng bực bội, dẫn đến con trai
của Tiên Đế bắt đầu gặp họa, cũng may Thiệu Tuyên Đế mệnh lớn, tránh
thoát không ít sát khí mới sống được đến hôm nay.
Giờ xem ra, sự sủng ái của Tiên Đế với Thái Hậu cũng không phải yêu đến trong lòng, càng giống như một loại ý tưởng.
Mà đối với Tiên Đế mà nói, Thiệu Tuyên Đế chỉ là một người con trai. Số
phận của con mình thế nào Tiên Đế đều không nhúng tay, mặc cho Từ Phúc
Thái Hậu dùng hết thủ đoạn với các hoàng tử, có thể nói, vậy đã gián
tiếp bồi dưỡng một người thừa kế đủ cẩn thận, đủ túc trí đa mưu lại văn
võ song toàn. Những hoàng tử khác chết thảm, chỉ có Thiệu Tuyên Đế dựa
vào danh nghĩa con trai trưởng của Nguyên Hậu tụ tập không ít đại thần
để bảo vệ bản thân.
Lạnh nhạt với thê tử, lạnh nhạt với sủng phi, lạnh nhạt với con cái.
Có lẽ thứ Tiên Đế yêu nhất vẫn là giang sơn, cho sủng phi và con mình mỗi
người một nửa ảnh vệ chỉ vì mài giũa người thừa kế, ông ấy không cần
biết cuối cùng Thái Hậu bị giết hay Thiệu Tuyên Đế bị khống chế, ông chỉ đặt ra một kế hoạch lớn mật, kết cục thế nào phải xem tiềm lực của
Thiệu Tuyên Đế.
Tựa như câu nói trên tờ giấy vàng này, đối với thành công của Thiệu Tuyên Đế, Tiên Đế chỉ có một câu “giỏi lắm”.
Thiệu Tuyên Đế xiết chặt tờ giấy vàng, giơ tay ném vào chậu than. Cuộc đời
của Tiên Đế quả là thất bại, cả đời lạnh nhạt, ngay cả người yêu thật
lòng cũng không có.
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Thiệu Tuyên Đế còn có chút sợ hãi, nếu không
có Bảo Nhi, nói không chừng hắn cũng sẽ đi lên vết xe đổ của phụ hoàng…
Có điều giờ không cần nữa, vì hắn sắp có người thừa kế hoàn mỹ nhất.