Hệ Thống Sủng Phi
Chương 77 :
Ngày đăng: 09:25 19/04/20
“Hoàng Hậu lại muốn làm cái gì?”
Khi nhận được ảnh vệ mật báo, Thiệu Tuyên Đế cau mày thật chặt. Hoàng Hậu
mang trong mình tử thai, giờ lại lệnh Thái Y giữ đứa trẻ này trong bụng, Hoàng Hậu muốn dùng để hại ai? Hay đợi đủ tháng rồi từ ngoài cung đón
một đứa trẻ vào giả mạo hoàng tự?
Vẻ mặt Thiệu Tuyên Đế nháy mắt lạnh xuống.
Mặc kệ có mục đích gì, Hoàng Hậu ở dưới sự theo dõi của hắn sẽ không đạt được mong muốn.
Hắn vốn không có bao nhiêu chờ mong với đứa trẻ trong bụng Hoàng Hậu, sau
đó nghe nói do dược vật tạo thành lại càng không muốn nó chào đời, không ngờ ba tháng sau lại chẩn ra là tử thai, khiến hắn bớt vài phần lo
lắng. Nếu không Hoàng Hậu sinh ra một hoàng tử không kiện toàn sợ rằng
sẽ tạo thành bóng ma khi Bảo Nhi sinh sản.
Bảo Nhi cùng hắn đã có liên hệ về tính mạng, hắn quả quyết không để nàng có một tia nguy hại.
An Đức Lễ tiến lên thêm một chén trà.
Hắn không dám đáp nửa lời về vấn đề Hoàng Thượng vừa hỏi, nếu là phi tử
khác hắn còn dám nói một hai câu, nhưng đổi thành Hoàng Hậu một nước
chính là đại diện cho người nắm quyền hậu cung, An Đức Lễ hắn thân ở
trong cung cũng không dám nghị luận nhiều.
Đương nhiên, ngoại trừ Hoàng Hậu hắn càng không dám bàn luận về Bảo Phi nương nương. Hoàng Hậu nương nương có lợi hại cũng chỉ đứng đầu hậu cung,
nhưng Hoàng Thượng còn là đứng đầu thiên hạ, Bảo Phi nương nương thân là nữ nhân được Hoàng Thượng tự mình thừa nhận, đặt trong tim, An Đức Lễ
hắn cũng phải cung như tổ tông.
Phê duyệt tấu chương xong, Thiệu Tuyên Đế vực tiểu thê tử vì mang thai mà
trở nên ham ngủ trong ổ chăn dậy, “Bảo Nhi, dậy dùng cơm rồi ngủ tiếp,
trẫm sẽ ngủ cùng nàng.”
“Ưm…”
Trong ổ chăn ấm hầm hập, tiểu nữ nhân mơ màng buồn ngủ lười biếng giơ tay vòng quanh cổ hắn, không muốn đứng dậy.
Thiệu Tuyên Đế tập mãi thành quen, phủ thêm áo khoác rồi ôm nàng vào trong
lòng. An Đức Lễ thấy vậy vội vã hướng ra cửa hô lớn: “Dọn bàn.” Một hàng cung nhân theo thứ tự đi vào dọn đồ ăn lên.
Trong thế giới của Yến An Quân, không muốn dậy là một chuyện, ngửi thấy mùi
cơm lại là một chuyện khác. Khi đồ ăn ngon được bưng lên, mùi đồ ăn nóng ngào ngạt gọi con sâu tham ăn trong bụng nàng.
Cung nữ thấp giọng đáp một câu rồi khom người lui về sau. Tố Tân mở ống trà
ra ngâm một chén cho Tĩnh Phi, mùi hương nồng đậm khiến lòng người yên
tĩnh. Nhưng dù uống trà như vậy tâm trạng Tĩnh Phi vẫn không bình tĩnh
được. Nàng day trán thầm nghĩ phụ thân luôn thích đánh đố, lẽ nào không
sợ nàng không đoán ra ý của ông sao? Ở một vài phương diện thật sự quá
đề cao nàng rồi.
Tĩnh Phi dùng ngón tay sờ ống trà, cảm thấy rất mượt mà, ánh mắt nàng lưu
luyến ngoài mặt ống, đột nhiên phát hiện một kẽ hở nhỏ.
Tĩnh Phi mở to hai mắt, dùng móng tay móc vào kẽ hở kia, thấy lớp ngoài rất
dễ bóc ra, Tĩnh Phi thấy có manh mối lập tức ngồi thẳng dậy mở rộng kẽ
hở, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tố Tân chậm rĩ rút ra một tờ giấy.
Tĩnh Phi nắm tờ giấy trong lòng bàn tay, lạnh giọng dặn dò Tố Tân: “Ngươi đi đóng cửa điện cho bản cung, nhớ đừng để bất cứ kẻ nào vào.”
“Vâng.” Tố Tân đi ra ngoài đóng cửa lại, trong điện hoàn toàn im lặng.
Tĩnh Phi đặt tờ giấy lên bàn chậm rãi trải ra, phía trên thật sự là nét chữ
của phụ thân, cái này không giả được, nàng thở phào một hơi, đọc từ đầu
đến cuối một lần mới giật mình hoảng hốt, vì sao phụ thân đột nhiên kết
minh với Nhị Hoàng Tử Minh Linh Quốc?
Nói đến Minh Linh Quốc này, đến nay Tĩnh Phi vẫn còn giận, Nhị Hoàng Tử thì nàng không có phản cảm gì nhưng vị Du Ti công chúa kia thì vô cùng chán ghét.
Nữ nhân trong cung vốn nhiều, vô duyên vô cớ từ đâu chạy đến một công chúa ngoại bang, hơn nữa vừa đến đã đòi ngồi lên phi vị! Thế chẳng phải tát
vào mặt nàng? Nàng mất gần mười năm mới lên tới phi vị, giờ một con nhóc từ đâu tới đã muốn dựa vào thân phận bay lên cành cao? Quả là không
biết tự lượng sức!
Tĩnh Phi nhìn tờ “giấy viết thư” phụ thân gửi trong tay, mím chặt môi, công
chúa này còn chưa từ bỏ ý định? Còn muốn nàng giúp đỡ? Không có cửa đâu!
Nàng đứng lên vo viên tờ giấy ném vào trong lò lửa, nàng hừ một tiếng rồi xoay người đi vào trong.
Cùng lúc đó, trong đại điện bỗng hiện ra một người áo đen đeo mặt nạ, người
này đeo bao tay tàm ti trực tiếp thò vào trong lửa, nhặt ra một tờ giấy
còn đang bốc cháy, hắn dập lửa rồi vuốt thẳng ra, khóe môi nhếch lên nụ
cười nhạt, “May mà chưa cháy hết.”