Hệ Thống Sủng Phi
Chương 84 :
Ngày đăng: 09:26 19/04/20
“Này, Bảo Phi nương nương, sao ngươi luôn chiếm lấy phụ hoàng của ta? Rõ ràng phụ hoàng là của ta, ngươi mau trả phụ hoàng lại cho ta…”
Yến An Quân sớm biết mình đến gia yến sẽ bị người ta gây khó dễ, không ngờ
người đầu tiên đứng ra lại là Đại Hoàng Tử, con của Thục Phi,
Yến An Quân nhíu mày, dù sao lúc ấy cứu Đại Hoàng Tử cũng chỉ vì nó là trẻ
con, mà không phải mong tương lai nó báo đáp, cho nên lần này Đại Hoàng
Tử gây khó dễ tuy khiến Yến An Quân khó chịu nhưng chưa đến mức thất
vọng.
Dù là trẻ con, ngày ngày bị người khác ảnh hưởng cũng không thể nào không
có tâm tư. Yến An Quân liếc nhìn Thục Phi một cái, nàng ngồi ngay ngắn
trên chỗ của mình uống trà, dường như ngoảnh mặt làm ngơ với lời nói của Đại Hoàng Tử.
Tầm mắt Thục Phi hướng xuống dưới.
Lần trước Yến An Quân liều mạng bỏ lỡ một đứa con để cứu Đại Hoàng Tử, nàng quyết định lần này không ra tay với Yến An Quân, cho nên lời Đại Hoàng
Tử nói quả thật không phải nàng dạy.
Có điều… Tuy lời của Đại Hoàng Tử nói với Yến An Quân chỉ là lời nói trẻ
con, lại thật sự đã trút giận thay nàng. Bảo Phi liên tục chiếm lấy
Hoàng Thượng hơn nửa năm, nay dù đã mang thai Hoàng Thượng vẫn không đi
qua cửa cung khác lấy một lần, người trong cung không ai không chất chứa oán giận.
Yến An Quân quay đầu nhìn Đại Hoàng Tử, bề ngoài hắn có sáu phần giống Thục Phi, bốn phần còn lại mơ hồ thấy bóng dáng của Thiệu Tuyên Đế. Lúc này
Đại Hoàng Tử đang bĩu môi không phục, Yến An Quân cười khẽ một tiếng:
“Phụ hoàng ngươi có quyền tự lựa chọn, nếu hắn không thích bản cung thì
đương nhiên sẽ không ở bên cạnh bản cung. Bản cung chiếm lấy Hoàng
Thượng? Đại Hoàng Tử sao lại nói thế?”
“Hừ, ngươi đừng tưởng ta không biết, ngươi rõ ràng là yêu phi mê hoặc phụ hoàng…”
“Ngươi nói ai là yêu phi? Nói lại lần nữa cho trẫm!”
Giọng nói trầm thấp vang lên ngoài cửa, vẻ mặt bình tĩnh, đen sì như có thể
nhỏ ra mực, Thiệu Tuyên Đế bước qua cửa điện, hắn không nhìn đám cung
nhân đang hành lễ với mình mà trực tiếp ôm Bảo Phi vào lòng đối mặt với
Đại Hoàng Tử. Hai cha con tuy có quan hệ huyết mạch lại hoàn toàn không
có quan hệ như cha con bình thường.
Thân thể nho nhỏ của Đại Hoàng Tử run lên, yếu ớt nói nhỏ một câu: “Phụ hoàng…”
làm một với bóng đêm trên người mình, cúi đầu hung hăng gặm chân gà
trong tay một cái, miệng tức giận nói: “Đám tiểu tặc từ đâu chui ra cũng dám mặc bắt chiếc bản ảnh vệ?!”
Trên một cái cây khác, Ảnh Tam thản nhiên hạ xuống, lạnh lùng thổi sợi tóc
trên trán, “Đi thôi, đừng chỉ có biết ăn, giải quyết đám người này trước rồi cho ngươi ăn đủ.”
“Ai cần ngươi lo cho tạp gia nhiều vậy làm chi!”
Ảnh Nhị Thập Cửu nhổ ra một đoạn xương gà, bởi trên mặt còn có mặt nạ sắt
nên không thấy rõ biểu cảm của Ảnh Nhị Thập Cửu, có điều hẳn cũng cùng
loại với liếc mắt khinh thường thôi.
Ảnh Tam đá hắn một cước, hừ lạnh: “Lão đại không ở đây có mồm ngoa mép
giải, hay là đóng giả nhiều quá nên coi mình là thái giám thật rồi?”
Ảnh Nhị Thập Cửu bị đá một cước lảo đảo, chân khẽ nhúc nhích liền mượn sức
phi thân lên nóc nhà, bóng thoáng qua một cái liền biến mất. Ảnh Tam
mắng thầm một câu cũng vội vàng lắc mình đuổi theo, thầm nghĩ tiểu tử
này nhất định ý đồ một mình chiếm hết công lao chém giết đây.
Hoàng cung có nhiều tiểu tặc như vậy xông vào, không thể để một mình Nhị Thập Cửu cướp hết, phải để lại cho hắn vài tên đỡ ngứa tay chứ!
Đám người áo đen che mặt lẩn vào còn chưa biết mình đã thành thịt trên thớt của người ta, đang tim đập thình thịch, trực giác cảm thấy có chuyện
không hay sẽ xảy ra. Có điều chút cảm giác này không ảnh hưởng gì tới
bọn chúng, loại tình huống này rất hiếm có, bọn chúng chỉ coi là căng
thẳng quá nên thế mà thôi.
Một người cầm đầu vẫy tay ngăn người phía sau lại, hắn che mặt bằng khăn
đen, một mình nhảy lên nóc điện đang bày gia yến trong hậu cung, hắn
thật cẩn thận giẫm lên ngói lưu ly, dưới ánh trăng, loại ngói này cực kỳ hoa lệ chói mắt. Tên áo đen che mặt nghiêng người một cái, đặt thân
mình lên nóc nhà. Hắn cẩn thận rút một mảnh ngói ra, ánh sáng chan hòa
bắn thẳng vào mắt hắn, tiếp đó là tiếng cười réo rắt truyền vào tai.
Tiếng bước chân vang lên liên tiếp khiến bàn tay đang cầm chén rượu của Thiệu Tuyên Đế ở trong điện bỗng ngừng.
Hắn nhướng đuôi mày, ánh mắt đảo qua đám phi tần, cuối cùng dừng lại trên
đỉnh đầu một cung nữ. Thiệu Tuyên Đế uống cạn chén rượu, mắt phượng nheo lại, thân thể chậm rãi nghiêng về trước ngăn tầm mắt Yến An Quân.
Cuối cùng… đến rồi.