Hệ Thống Sủng Phi
Chương 9 :
Ngày đăng: 09:24 19/04/20
Thiệu Tuyên Đế không hôn nữ nhân, cho dù nữ nhân có đẹp thế nào hắn cũng
không thèm dùng miệng hôn, bởi vì hắn là Hoàng Thượng, là Đế Vương, tất
cả mọi người nên đặt hắn lên đầu. Thế nhưng lúc này nhìn nữ nhân áo rách quần manh trên giường, cổ họng hắn giật giật, ánh lửa trong mắt bùng
cháy.
Yến An Quân nâng người, chậm rãi kéo áo trong mỏng xuống, bàn tay nhỏ bé
non mềm run run bắt lấy ống tay áo của nam nhân, đôi mắt như phủ một
tầng hơi nước mỏng như cánh ve, mơ màng lại xinh đẹp. Thiệu Tuyên Đế dời bước chân đến gần, ánh mắt tuy nhiễm tình dục lại vẫn muốn chế nhạo:
“Trước đây chưa từng xem bí hí đồ? Hử?”
“Giờ học rồi dùng luôn được chưa?” Nàng nghiêng người đi, bĩu môi: “Lẽ nào
Hoàng Thượng không thích?” Trong lòng lại lẩm bẩm, nhất định kẻ đáng
giết nghìn đao nào đó nói chyện nàng chưa từng xem đông cung đồ cho
người này biết, vừa rồi người này bảo nàng hầu hạ rõ ràng muốn xem nàng
xấu hổ, may là tuy nàng chưa từng xem đông cung đồ lại xem mấy thứ video nào đó có sức học tập lớn hơn nhiều.
Dùng thân thể để mê hoặc sắc dục thôi ấy mà, ai chẳng biết.
“Trẫm rất thích.” Thiệu Tuyên Đế nhìn nàng chằm chằm, xoay người lên giường,
trực tiếp đặt nàng bên dưới, hơi thở nóng bỏng phả ra trên cổ nàng tạo
thành một hình tròn đỏ hồng.
Yến An Quân cầm tay hắn, hàm răng ấn lên đấy một dấu răng mờ mờ.
Người kia là Hoàng Thượng, từ nhỏ được hầu hạ đã quen, nếu thật sự hầu hạ hắn theo quy củ hắn sẽ không cảm thấy thú vị, hơn nữa nàng cũng không
thích. Nàng không muốn đêm đầu tiên của mình rụt rè sợ hãi như thế, nàng một câu “mong quân thương tiếc”, chàng hung hăng phát tiết là xong. Vì
vậy bất kể xuất phát từ tâm tư gì, hai người đều có thể tận hứng là
không thể tốt hơn.
Thiệu Tuyên Đế kinh ngạc nhìn dấu răng trên tay, hơi mờ, rất nhỏ, cũng không
đau, lại khiến hắn ngứa đến trong lòng, hắn nhéo da thịt non mọng của
người dưới thân một cái, hô hấp càng thêm gấp. Nến trong trắc điện càng
đốt càng sáng, hắn xé mở sa y chướng mắt, lọt vào tầm mắt là dáng người
lả lướt gợi cảm, thân thể thiếu nữ này… hương vị ngọt ngào ngon miệng
đến kinh người.
“Được lắm.” Hắn vuốt ve bộ ngực đầy đặn, đè hạ thân xuống mở đôi chân mềm mại thẳng tắp, cách lớp vải màu vàng chỗ kia nóng lại cứng đến thần kỳ.
Nàng giật mình, tò mò vươn cái chân xinh xắn đá chạm vào chỗ đang phồng lên
kia, quả nhiên nghe được người nào đó phía trên rên lên.
“Đừng lộn xộn.” Bàn tay Thiệu Tuyên Đế mạnh mẽ bắt được chân nhỏ của nàng,
đẩy lên trước ngực, chèn ép hai nắm bạch ngọc hơi biến hình.
Không có sa mỏng che, nơi thiếu nữ nửa khép nửa mở dưới chân càng hiện ra vẻ mềm mại.
“Cút!”
“Vâng.” Giọng nói của An công công lập tức vang lên.
Thiệu Tuyên Đế nghẹn một hơi, chuyện ngoài cửa vào tai phải ra tai trái, Dung Phi? Một nữ nhân chỉ biết đến lợi ích mà thôi! Dung Phi sinh bệnh thì
đi tìm Ngự Y, tìm hắn làm gì?!
Nữ nhân hậu cung tranh đấu hắn tuy mặc kệ nhưng không có nghĩa hắn không
biết, tranh giành tình cảm mà thôi, hôm nay hắn chỉ sủng hạnh một Tiểu
Chủ, Dung Phi đúng là chuyện bé xé ra to.
Thiệu Tuyên Đế nhìn cô bé trắng mịn dưới thân dùng cái mông đối diện mình,
trong lòng nhất thời mềm mại, thấp giọng an ủi: “Đêm nay ai gọi trẫm
cũng không đi.”
Lúc này Yến An Quân mới bĩu cái miệng nhỏ, chậm rì rì quay lại.
Thiệu Tuyên Đế lần thứ hai cầm súng ra trận, sảng khoái chuyển động trong đóa hoa ấm áp, mỗi lần đụng vào chỗ sâu nhất, ngẩng đầu, mồ hôi sẽ nhỏ giọt trên mặt nàng.
Nghỉ một lát, hắn lại lật thân thể nàng, chuyển động càng thêm mãnh liệt,
vòng eo nàng cũng di chuyển theo hắn, trong cổ họng không khỏi kêu hai
tiếng, sau đó âm thanh càng lúc càng lớn, tiếng nam nhân gầm nhẹ quanh
quẩn trong điện thật lâu.
Nghe nói đây gọi là “gọi giường”.
…
An công công ngoài cửa che miệng ngáp, hắn chuyển phất trần từ tay trái
sang tay phải, nhìn sắc trời, trong lòng rất nghi hoặc. Bình thường lúc
này Hoàng Thượng nhất định đã đi ra, hôm nay… nghe tiếng gầm truyền ra
từ trong điện, An công công sờ cằm, Hoàng Thượng đối với vị Yến Tiểu Chủ này quả thật bất đồng.
“An công công… Chuyện kia… Hoàng Thượng nói sao?” Cung nữ Bích Châu của Dung Phi nôn nóng đứng ngoài cửa.
“Hoàng Thượng nói “Cút!”, ta nói ngươi này cung nữ, không phải chúng ta trách
gì ngươi, nhưng lúc này dám tới quấy rối Hoàng Thượng, ngươi có mấy lá
gan thế hả? Đừng tưởng có Dung Phi nương nương ở sau là ngươi có thể
không để ý trường hợp, Dung Phi nương nương này đến cùng còn phải dựa
vào Vạn Tuế gia chúng ta kia kìa.”
An công công thản nhiên nói: “Được rồi, ngươi đi xuống đi, cứ về bẩm báo thật với Dung Phi nương nương là được.”