Hệ Thống Tam Tu Đa Dạng

Chương 39 : Thầy trò tâm sự

Ngày đăng: 21:57 01/08/20

Nửa tháng trôi qua...
Minh Tú quay về Khu Không Chủ để gặp Lâm Phá Thiên học về linh lực.
Khu Không Chủ là hòn đảo lớn nhất cũng là nơi có linh khí nồng đậm nhất. Minh Tú đi đến đại điện đã thấy Lâm Phá Thiên ngồi chờ sẵn rồi. Minh Tú nhanh chóng đi đến rồi hành lễ:
_ Ra mắt sư phụ.
_ Được rồi sau này ngươi không cần phải quỳ chỉ cần chấp tay là được.
_ Dạ.
_ Ngồi xuống đây ta có một số chuyện muốn nói với ngươi.
_ Sư phụ cứ nói.
_ Ngươi trở thành Luyện Dược Sư từ khi nào vậy lại còn là Tam Phẩm nữa chứ.
_ Không biết người còn nhớ nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau không?
_ Ý ngươi là cái hang động trong Tiểu Lâm Sơn Mạch đó hả?
_ Đúng vậy, kỳ thực nó là động phủ của một Luyện Dược Sư. Tình cờ con nhận được truyền thừa từ người đó nên con trở thành Luyện Dược Sư.
"Cái đậu xanh sao vận khí tên này tốt thế".
Lâm Phá Thiên cố nén kích động, không ngờ mình đã vào trong động phủ của một Luyện Dược Sư mà mình lại không biết.
_ Thế còn đám người vây công ta lúc đó làm sao ngươi giải quyết được bọn họ? Lúc đó ngươi có hứa với ta là sẽ nó cho ta biết khi gia nhập tông môn của ta rồi đó.
Minh Tú thản nhiên đáp:
_ Con có sủng thú Lục giai sơ kỳ!
_ Cái gì Lục giai? Lục giai chịu theo Nguyên Anh Kỳ làm sủng thú sao?
_ Thật ra lúc con gặp nó thì nó đã bị trọng thương. Là con cứu nó về và trị thương cho nó. Sau này nó cam tâm tình nguyện làm sủng thú để trả ơn cho con.
Minh Tú bịa ra đại một câu chuyện tào lao nào đó để nói.
Lâm Phá Thiên vậy mà nghe Minh Tú kể liền tin sái cổ, hận mình không được nhân phẩm tốt như vậy, đành phải gật đầu chấp nhận.
_ Tạm gác chuyện đó qua một bên đi. Giờ ta sẽ nói cho con biết một số sự kiện sắp tới sẽ diễn ra có liên quan đến tông môn ta.
  • 3 tháng tới có sự kiện trong tông môn ta, đó là Đạo Mộ Dưới Đáy Biển. Nhân lúc thủy triều rút tới mức thấp nhất sẽ xuất hiện một thông đạo dẫn đến một lăng mộ cổ. Lăng mộ này đã ở đây 3 vạn năm rồi nhưng bảo vật chưa thể khai thác hết. Nơi này chỉ có các đệ tử Nguyên Anh Kỳ mới được phép vào.
  • 2 năm sau trong tông môn sẽ tổ chức cuộc thi lên tấn cấp. Cứ 5 năm, tông môn sẽ tổ chức cuộc thi tấn cấp một lần. Để cho các đệ tử ký danh lên ngoại môn, đệ tử ngoại môn lên nội môn và đệ tử nội môn thành đệ tử trân truyền. Chấp sự ngoại môn lên nội môn và chấp sự nội môn lên trưởng lão các khu lân cận.
  • 3 năm sau sẽ tổ chức tranh tài giữa các đệ tử nội môn và chân truyền của Thập Đại Tông Môn với nhau. Cũng 5 năm một lần, nếu đạt vị trí trong top 5 sẽ có quyền lấy một thành trì trong phạm vi quản lý của những tông môn dưới top 5. Đặc biệt khi đứng top một sẽ có quyền lấy hai thành trì của những tông môn dưới top 5. Trong 5 mùa gần nhất tông môn ta đã mất đi 5 thành trì lớn nhỏ rồi.
  • 5 năm sau sẽ tổ chức đoạt bảo cung điện cổ. Cung điện này có tuổi đời 7 vạn năm, trước lúc suy tàn chủ nhân nơi đó có tạo ra một cấm chế cứ mỗi 10 năm sẽ xuất hiện một lỗ hổng lớn kéo dài một tháng. Sự kiện này, mỗi tông môn sẽ phái ra 10 người đệ tử chân truyền tham gia sự kiện. Vì thế đây là sự kiện khóc liệt nhất.
_ Đó là bốn sự kiện lớn sắp tới. Ta muốn con sẽ tham gia đầy đủ cả bốn sự kiện.
_ Rõ! Đồ nhi sẽ không khiến người thất vọng đâu.
_ Từ lúc ta trở thành tông chủ đến nay nếu tính luôn hai huynh muội ngươi thì ta chỉ có năm người đệ tử. Nhưng con là đệ tử xuất sắc nhất mà ta gặp nên ta cũng kì vọng vào con rất nhiều. Ta mong con thông cảm cho ta.
_ Đệ tử hiểu mà thưa sư phụ. Đệ tử sẽ cố gắng để phát triển tông môn.
_ Tốt tốt tốt. Bây giờ ta sẽ đưa vũ kỹ mạnh nhất của ta cho con luyện mong con không làm ta thất vọng.
_ Đồ nhi lấy tính mạng ra bảo đảm không làm người thất vọng.
_ Đây là Địa Cấp Cực Phẩm Vũ Kỹ - Thôi Tâm Chưởng.
  • Thôi Tâm Chưởng: Chưởng lực trực tiếp vào tâm, linh khí hộ thân như tấm giấy mỏng trực tiếp xuyên qua. Tác động trực tiếp lên ngũ tạng, kinh mạch, đan điền.
Minh Tú tiếp nhận ngọc giản và hành lễ. Lâm Phá Thiên nói tiếp:
_ Dù con hiện tại là đệ tử nội môn nhưng cũng phải cống hiến gì đó cho tông môn để tranh người khác bàn tán. Nên con hãy đến Khu Chấp Pháp làm một số nhiệm vụ để tích điểm cống hiến cho tông môn.
_ Dạ, đồ nhi hiểu rồi.
_ Ta đã sắp xếp cho con một phòng ở trong Khu của ta, lát nữa sẽ có người dẫn ngươi đi nhận phòng.
_ Đa tạ sư phụ.
Minh Tú đi theo một tên đệ tử ngoại môn đến khu nhà của đệ tử trong Khu Không Chủ này.
_ Lý sư huynh đây là phòng của huynh, huynh xem còn thiếu thứ gì thì cứ việc căn dặn cho đệ.
_ Ừm ta biết rồi. Đa tạ đệ.
Minh Tú ném cho tên đệ tử ngoại môn 10 viên cực phẩm linh thạch.
_ Đa... đa tạ sư huynh!
Tên đệ tử ngoại môn mừng rỡ liền cám ơn Minh Tú. Mười viên cực phẩm linh thạch, không biết hắn phải liều mạng làm cả chục nhiệm vụ khó mới có thể đạt được.
_ À phải rồi sư đệ.
Minh Tú bỗng nhớ ra gì đó liền gọi tên đệ tử lại. Tên đệ tử ngoại môn lập tức trả lời:
_ Dạ Lý sư huynh có gì sai bảo?
_ Mấy ngày nay ta sẽ bế quan vài ngày. Nếu trong tông môn có việc gì quan trọng thì ngươi cứ việc đến báo cho ta biết.
_ Dạ đệ biết rồi. Đệ xin cáo lui.
_ Ừm.
...............
Đâu đó ngoài biển.
Hiện tại đang là trời tối, nơi này đang có một cơn bão lớn khiến sóng biển cuồng cuộn va đập vào nhau. Trên mặt biển hiện tại có sáu chiếc tàu, một con tàu chở hàng và năm con tàu chiến nhỏ. Con tàu chở hàng hiện đang bị năm con tàu chiến nhỏ vây quanh và liên tục bắn pháo vào con tàu lớn.
_ Du sư huynh, pháp trận phòng ngự của tàu không thể chịu lâu hơn nữa. Bây giờ chúng ta phải làm sao?
_ Hừ lũ cướp khốn kiếp. Mau báo cho tông môn biết vị trí hiện tại của chúng ta để phá viện binh tới.
_ Rõ!
_ Các anh em ráng cố gắng chúng ta sắp đến khu vực quản hạt của tông môn rồi. Ai có vũ kỹ tấn công từ xa thì hãy đánh trả lại đi.
_ Rõ thưa sư huynh.
Bùm!
Đùng!
Ầm!
Bành!
Keng!
A!
Vô số tiếng nổ, tiếng la hét vang khắp vùng trời. Kéo dài mấy canh giờ liền không ngưng nghỉ.
_ Chết tiệt, chẳng lẻ ta lại bỏ mạng ở đây sao?
_ Du sư huynh, người của tông môn ta đến chi viện rồi kìa.
_ Cái gì? Ha ha đến đúng lúc lắm. Anh em viện binh đến rồi, hãy cố thủ thêm chút nữa. Nhất định phải không được chết ở lại đây có biết không?
_ Rõ!
Nếu Minh Tú có mặt ở đây thì sẽ nhận ra Du sư huynh này là Du Đông Thành - giám khảo của đợt khảo hạch đầu tiên.