Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 158 : Nữ hài tử

Ngày đăng: 14:50 30/04/20


Trong lúc nói chuyện, Lục Viễn Đường cũng đã bước nhanh trở về phía trước đầu quan tài. Không chút khó khăn đem cổ của tiểu tăng này áp vào trên miệng chậu. Trở tay, gã lại cầm lấy thanh dao ở bên cạnh. Dưới bóng tối âm u, bạc quang từ lưỡi dao chợt lóe.



"K...Không...Đừng Mà!!!A a a!!!"



Chỉ thấy, lưỡi dao sắc bén trong tay Lục Viễn Đường lúc này đã đâm vào trong cuống họng của tiểu tăng. Mặc cho tiếng tru tréo của tiểu tăng có thê thảm thế nào, Lục Viễn Đường vẫn như cũ bình chân như vại. Giống như việc gã đang làm không phải là giết người, mà là đang chọc tiết heo.



Máu tươi bắt đầu từ trong cổ họng tiểu tăng trào ra như suối, văng tung toé lên vách thao, mặt đất, cũng như trên tay Lục Viễn Đường. Bởi vì tiểu tăng không ngừng giãy chết, huyết tinh liền theo đó phun ra xa xa. Dính đầy một thân của nữ hài có đôi mắt tròn xoe kia.



Bị cảm giác nóng bỏng ập vào người, nữ hài liền ngốc lăng tại chỗ. Đôi con ngươi tím sẫm cũng theo đó mở to. Ngay cả hai tiểu hài đang không ngừng kêu gào ở trước mặt nàng, cũng đều lập tức im bặt. Miệng trương to, hai mắt trừng lớn, từng giọt nước mắt không ngừng trào ra. Gương mặt biểu thị kinh hãi đến chết lặng.



Chưa đến nửa khắc thời gian, tiểu tăng trong tay Lục Viễn Đường cũng đã tắt thở. Đợi khi máu tươi cũng không còn theo miệng vết thương chảy xuôi nữa, Lục Viễn Đường mới đem thi thể của nó quăng sang một bên. Giống như vứt một cái bao tải.



Kế tiếp, lấy đồng dạng phương thức, Lục Viễn Đường liền đem nữ hài nhân tộc, rồi đến nam hài yêu tộc đều cho trích máu.



Lần nữa vứt đi thi thể của nam hài có tay chân đều biến thành nhánh cây kia. Ánh mắt của Lục Viễn Đường chuẩn xác đặt lên người của nữ hài duy nhất còn sống, nở một nụ cười nhiệt tình vui vẻ. Nhanh chóng rảo bước đi đến trước mặt nàng.
Lần nữa vứt đi thi thể của nam hài có tay chân đều biến thành nhánh cây kia. Ánh mắt của Lục Viễn Đường chuẩn xác đặt lên người của nữ hài duy nhất còn sống, nở một nụ cười nhiệt tình vui vẻ. Nhanh chóng rảo bước đi đến trước mặt nàng.



Nhưng ánh vào trong mắt của nữ hài, Lục Viễn Đường chính là một con ác quỷ kinh khủng đang muốn cướp đi sinh mạng của nàng. Không ngừng chèo chống người về sau, kể cả khi lưng đã dán vào mặt tường. Nữ hài vẫn như cũ làm ra nổ lực, muốn thoát khỏi tử thần trước mắt mình.



"Bán Chúc Long...một nửa huyết mạch thần thú a. Chỉ cần thêm máu của ngươi nữa thì đại sự của ta sẽ thành công rồi...Ha ha ha..."



"Tránh...tránh ra...Ngươi cái người điên...Ô ô..." Một nửa huyết mạch Chúc Long là thứ gì? Ai nói cho nàng đi, tại sao lại như vậy a? Nàng không hiểu, thật sự không hiểu...



Dây trói sau lưng bị Lục Viễn Đường nắm lấy, nữ hài cũng chỉ có thể tuyệt vọng giãy giụa cùng gào khóc trong bất lực. Bị Lục Viễn Đường nhấc lên, xách đến phía trước quan tài. Khi đầu bị kề sát vào trong huyết bồn, nữ hài chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, sợ hãi tột độ.



Lần này, Lục Viễn Đường cũng không có một dao đâm rách cổ của nữ hài. Mà là dùng lưỡi dao cắt đứt động mạch của nàng, để máu tươi từng chút một chảy ra.



Trên cổ đau đớn, nữ hài lại càng thêm phản kháng kịch liệt. Thế nhưng, theo mất máu ngày càng lâu, đầu óc của nữ hài đã dần dần trở nên nhũn ra. Mơ hồ một mảnh. Lúc này, linh cảm của nàng bỗng dưng lại trở nên linh mẫn hơn bao giờ hết. Nàng biết, nàng sắp chết, sắp rời khỏi cuộc đời bị giam cầm trong phòng tối.




Cho nên, đợi khi Huyết Minh đẩy ra cửa lớn tiến vào thì chính là bắt gặp một màn này.



Nữ hài vận một thân y phục rách rưới thấm đẫm huyết khí đang nằm trên đất, giống như một con rối bị người vứt bỏ. Gương mặt của nàng nhỏ bé, trắng nõn một mảnh, vô cùng đáng yêu. Nhất là một đôi tử mâu của nàng, càng khiến người ta khó quên...



Một đôi mắt ẩn chứa sự thất vọng cùng chán nản đối với thế gian này, đang thẫn thờ nhìn về phía hắn.



Trong nháy mắt, một loạt hình ảnh lại bắt đầu lướt qua trong đại não của Huyết Minh. Khiến đôi mắt tĩnh lặng của hắn, không khỏi hiện lên một tia gợn sóng.



Đang loay hoay chuẩn bị đem huyết bồn rưới lên trên quan tài. Dư quang của Lục Viễn Đường liền rơi vào trên người Huyết Minh đang chặn ở cửa. Lập tức, gã liền cau chặt mày, quát lớn:"Ngươi là kẻ nào? Tại sao lại vào được đây?"



"Người đâu? Người đâu hết rồi?" Không đúng, tại sao kẻ này lại có thể im hơi lặng tiếng đi vào trong thiên điện được a? Nếu hắn ở đây, thì những môn đồ giữ cửa đi đâu hết rồi, tại sao không có ai vào thông báo cả? Cảm thấy mọi chuyện không ổn, Lục Viễn Đường lại nhanh chóng căng da mặt hô to.



Nhưng là, đợi khi Lục Viễn Đường hô đến khàn giọng, bên ngoài, vẫn như cũ là sự im lặng chết chóc. Chỉ có bóng người vận áo choàng đen kia, là không ngừng đi về phía gã. Trong tay của hắn, không biết tự khi nào đã nắm lấy một thanh kiếm toàn thân đỏ tươi quỷ dị.



"Người? Ở đây, cả cái Cùng Kỳ môn này. Chỉ còn duy nhất một người, đó là ngươi mà thôi."



Không vội mà rảo bước đi về phía Lục Viễn Đường, nụ cười bên dưới lớp áo choàng của Huyết Minh, cũng mang theo một cỗ chế giễu. Nhưng ẩn chứa trong đó, lại là vô vàn lạnh lẽo:"Nhưng không bao lâu sau, liền sẽ không còn là vậy nữa rồi. Cùng Kỳ môn này, sẽ triệt để không còn "người" tồn tại."