Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần
Chương 165 : Huyết minh chết
Ngày đăng: 14:50 30/04/20
Cũng không quản mọi chuyện nữa, một thân xiêm áo nặng nề. Huyết Nguyệt vẫn nâng lên bước chân nhỏ yếu vội vàng từ trên tường thành chạy xuống. Đôi chân ngắn ngủn chưa từng dừng lại một giây phút nào.
Lúc này, trong đầu của nàng, đều là hình ảnh của Huyết Minh. Giống như một cuốn phim quay nhanh không ngừng hiện hữu, khiến tâm của nàng xiết chặt đến không thở nổi. Từng lời nói của hắn, vẫn như cũ văng vẳng bên tai.
Tuyết rơi, vẫn là thê mỹ như vậy. "Oanh" từng dòng khói bụi cùng hạt tuyết cũng cuồn cuộn bay xa. Cuốn theo đó, là huyết hoa đỏ thẳm, không ngừng rơi rụng xuống tuyết trắng.
Trong dòng khí xáo trộn, bóng người cũng đã sớm không thấy. Xuất hiện chỉ có từng cỗ tay chân cụt đứt cùng da thịt vỡ vụn, không phân biệt rõ chủ nhân của bọn chúng là ai. Duy nhất bắt mắt, chính là vô số mảnh vải đỏ bị cát bụi cuốn bay. Đập vào trong mắt của Huyết Nguyệt, lại là vò xé tâm can đến như vậy.
"Tại sao phải khóc a? Việc ngươi cần làm, đó là cười."
"Bởi vì khi máu tươi dính đầy người ngươi, ngươi vẫn còn có khả năng cười được. Điều đó chứng tỏ, ngươi mới là người chiến thắng, là người cười tới cuối cùng."
"Trên đời này, có đôi khi, còn sống, chính là điều may mắn nhất."
Thật xin lỗi, nàng rất muốn không khóc, nhưng nước mắt của nàng không biết vì sao lại không nghe theo lời nàng a.
"Ca ca, chúng ta không chơi trốn tìm nữa. Ngươi đừng đùa Ưu nhi nữa a..."
Đạp lên huyết nhục vương vãi khắp nơi, Huyết Nguyệt vẫn phảng phất như ruồi mất đầu, không ngừng tìm kiếm, loay hoay. Cả người đều bò trên mặt đất, đôi tay bé nhỏ không ngừng ở trong tuyết lạnh cùng máu tươi dò xét. Y phục màu hồng phấn của nàng, cũng đều bị tiên huyết dính đầy.
"Ca ca, mau ra đây đi a. Ưu nhi xin ngươi đấy ca ca. Ưu nhi sẽ ngoan mà, Ưu nhi sẽ không bắt ca ca chơi bay cao, sẽ không lười biếng viết chữ nữa...Ô ô..."
Phục Ma môn theo đó bị các thế lực chính đạo còn sót lại mưu đồ chiếm cứ. Lúc này, một tiểu nữ hài mới tám tuổi đầu đã lên ngôi môn chủ, lấy phương pháp lôi đình, chèn ép cả Hồng Hoang.
U Linh nữ tướng quân, đồng thời cũng là thanh đao trong tay Huyết Viêm Đế Tôn. Cũng bị tân môn chủ trục xuất khỏi Phục Ma môn, phát lệnh truy sát trên toàn Hồng Hoang.
Người người đều nói, tân môn chủ mặc dù tuổi nhỏ nhưng tâm ngoan thủ lạt. Huyết Viêm Đế Tôn xem nàng như thân nhân, nhưng hắn chết thảm, cũng là bị nàng hạ độc thủ sau lưng. Lại bởi vì nàng muốn trảm thảo trừ căn, cho nên mới trăm phương ngàn kế đuổi giết U Linh.
Mà nơi giáp ranh Hồng Hoang, là Man Hoang chi địa, không lâu sau cũng xuất hiện một cái nữ nhân. Tất cả những người từng gặp qua nữ nhân này, đều xác định nàng là một kẻ điên.
Trên tay cầm một thanh hồng thương, nàng vốn không quan tâm đến sống chết của mình. Mất máu, gian nan, hiểm nguy, nàng đều không quan tâm. Bị người chửi rủa, chém giết, nàng chỉ giống như một kẻ câm điếc không đoái hoài mọi việc. Giống như một khối tử thi, không có sinh mệnh, không có cảm tình.
Hơn hai mươi năm, nàng nhờ vào sức của một người san bằng Man Hoang. Nhưng rồi, bên trên cái ghế chí cao vô thượng kia. Nàng lại chỉ đặt lên đó một tấm linh vị vô danh.
Người người đều nói, nữ nhân này đúng là có bệnh, máu tẩy Man Hoang, nhưng cuối cùng lại để một tấm bài vị lên làm chủ thiên hạ.
Nhưng là, bọn họ không biết, nàng đã từng hứa với một người. Sẽ vì hắn đánh cả thiên hạ, đem thiên hạ bao la này, làm thành sính lễ cho hắn.
**Huyết Minh chết, hết truyện, ai về nhà nấy đi a. Giải tán giải tán... ( J4F)
**Ngày mai ta đi nhận bài thi rồi, nếu không đăng chương được thì mong thông cảm a!!! /Bán manh, làm nũng/