Hệ Thống Truy Diễm Của Ma Thần

Chương 75 :

Ngày đăng: 14:49 30/04/20


**Thế giới thứ 2, Hứa Tiểu Đóa chính là vết chu sa trong lòng Ta.



Sau một giấc ngủ dài dằng dẵng, ta phát hiện...bản thân không có xuống địa ngục hay hôi phi yên diệt như ta đã nghĩ mà là trở thành một đứa trẻ 3 tuổi. Hơn nữa, đây còn là một đứa trẻ bị câm. Gọi là Thẩm Huyết Minh.



Gia tộc của ta là một thế gia ẩn đời, truyền thừa vu cổ cùng tà thuật, là những loại bí thuật luôn luôn bị người thoái mạ, đuổi giết.



Ở đây, ta có gia gia, nãi nãi, cha mẹ, đại thúc, đại thẩm, đường ca, đường muội,... Trên dưới 20 người. Nhưng là, tất cả bọn họ đều đối xử với ta rất là tốt.



Theo thời gian trôi qua, dưới sự bao bọc của bọn họ, ta dần dần trở thành một cái thiếu niên lang vô cùng tuấn lãng.



Ta cũng được truyền dạy cho vu thuật cùng vu cổ. Nhưng bởi vì cơ thể này của ta từ nhỏ trời sinh đã yếu ớt nên cũng chỉ có thể học được một chút da lông.



16 năm này, ta được thừa hưởng lấy sự vui sướng cùng yên bình mà ở kiếp trước, khi làm Tang thi vương, ta đã không còn cảm nhận được.



Giống như...bọn họ là một hạt mầm, không quản gian khó mà cố gắng sinh sôi nảy nở trong trái tim cứng như sỏi đá của ta. Một lần nữa cho nó có lại được sự sống.



Cho đến khi, đêm giao thừa rốt cuộc cũng ập đến. Và vào ngày mai, ta sẽ đón lấy ngày đầu năm lần thứ 14 của ta ở thế giới này.



"A, đường ca a. Ngươi không được giành sủi cảo với ta nha."



"Được rồi, được rồi, đừng đuổi bắt nhau nữa... Ở trong bếp còn có rất nhiều a. Haha..."



"............"



Nhìn lấy tình cảnh ấm áp trước mặt này, ta cũng có cảm giác sự lãnh huyết, cứng nhắc của chính mình giống như cũng được xua tan đi một điểm.



Mặc cho 16 năm qua, ta chưa từng nở nụ cười một lần nào.




Và ta biết, nàng cũng là yêu ta. Nàng không chê bai ta là một kẻ câm cũng như là một tên tàn phế.



Cuối cùng, đó là một đêm trăng sáng vằng vặc.



Ta, chính thức chiếm lấy nàng.



Với tư cách là một cái lão xử nam, động tác của ta thật sự cũng không dám khen tặng. Nhất là khi ta còn là kẻ tàn phế bị què một chân.



Lúc đó, cả hai đều bị đau đến đầu đầy mồ hôi. Nhưng là, nàng vẫn như cũ ôm lấy ta. Nhẹ nhàng nhỏ giọng an ủi, cất lên tiếng hát trong trẻo thánh thiết.



Đó là lần đầu tiên ta nghe thấy nàng hát.



Rất hay. So với tiếng trời đều hay hơn rất nhiều. Đem mọi sự âm u cùng đau khổ, thậm chí hận thù cũng như ý chí trả thù của ta đều xua tan đi.



Và rồi, một đêm này rốt cuộc cũng kết thúc. Cuộc sống của ta và nàng rốt cuộc cũng đi vào quỹ đạo.



Ta ở trong đền thờ này giúp nàng đan giày cỏ. Còn nàng sẽ đem giày cỏ này ra chợ bán, đem tiền bán được đổi lấy đồ ăn cùng vật dụng hằng ngày.



Mà ta, trong lúc rảnh rỗi cũng làm lấy một cây nạng gỗ dùng để chống đỡ di chuyển tới lui một cách dễ dàng hơn.



Cuộc sống phu thê bình dị này của ta cứ thế kéo dài cho đến khi chiến trận giữa Cao quốc cùng Mã quốc bùng nổ. Mà rất không may. Ngôi đền mà ta cùng nàng đang sống cư nhiên lại nằm giữa nơi đóng binh của hai bên phe chiến.



Nhất là khi, ta mắc phải phong hàn mà ngã bệnh...



**Ài, lại là khổ ải vô biên chờ đợi Huyết Minh nữa a. Mỗi lần viết như này ta đều khóc cả, xót kinh khủng. Một phần cũng là vì ta quá độ nhập tâm, không tự dứt ra được. (。•́︿•̀。)