Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng
Chương 436 : Mạnh mẽ xông vào
Ngày đăng: 00:16 21/04/20
Lâm Lung: niên kỷ 37 tuổi, tu vị Võ Thánh sơ kỳ, tương ứng phái Cổ Mộ. Đệ tử: Lý Mạc Sầu, Tiểu Long Nữ.
Quả nhiên là nàng, tu vị Lâm Lung cũng khiến Dương Lỗi phải kinh ngạc, rõ ràng đạt đến Võ Thánh sơ kỳ rồi, ở trong Xạ Điêu thế giới này, Võ Thánh sơ kỳ cũng coi là một cao thủ rồi.
- Khẩu khí thật là lớn, để ta xem thử ngươi đến cùng có bao nhiêu lợi hại.
Nói xong Lâm Lung liền xuất trường kiếm ra khỏi vỏ, đâm về phía Dương Lỗi.
Dương Lỗi cũng không chính diện tiếp xúc với nàng, mà không ngừng né tránh.
Sau mấy hiệp, Lâm Lung ngay cá góc áo của Dương Lỗi cũng không chạm vào được, lại khiến nàng nổi giận:
- Ngươi một đại nam nhân, sao lại chỉ biết trốn tránh như thế chứ.
Dương Lỗi nghe vậy lại vui vẻ, tính tình Lâm Lung này rõ ràng nôn nóng như vậy, tựa hồ cũng không hài hòa với võ công phái Cổ Mộ, nhớ đến trong Thần Điêu Hiệp Lữ, Kim đại hiệp có nói qua, võ công của phái Cổ Mộ chú ý chính là thập nhị thiếu, thập nhị đa, nói tóm lại chính là một chữ ‘ tĩnh ’, nhưng Lâm Lung này tựa hồ lại không phải vậy.
- Coi như ta không tránh né, ngươi cũng không cách nào làm tổn thương được ta chút nào, cho nên, cho nên vị tiền bối này, ngươi vẫn nên thu tay lại đi.
Dương Lỗi nhìn nàng nói:
- Đó là một hiểu lầm, ta đến Cổ Mộ là có chuyện cần thương lượng.
Lâm Lung cũng tự biết không phải đối thủ của thiếu niên trước mắt, thấy hắn cho một bậc thang đi xuống nên cũng không dây dưa nữa, bất quá đối với chuyện hắn có việc gì đó thương nghị lại không hề hứng thú, lập tức cự tuyệt:
- Ngươi cũng không cần nói, vô luận là chuyện gì, ta đều sẽ không đáp ứng ngươi đâu, ngươi vẫn nên rời đi đi, nơi này là phái Cổ Mộ, không thể nào để ngoại nhân tiến vào được.
- Ta thực có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Dương Lỗi nói.
- Ngươi. . . Ngươi bại hoại, mau buông sư tôn ta ra, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Lúc này Lý Mạc Sầu phục hồi tinh thần lại, thấy sư tôn mình rõ ràng bị Dương Lỗi chế trụ nên lập tức quát mắng.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không đả thương tánh mạng sư tôn ngươi đâu, bất quá chỉ cần ít đồ thôi.
Dương Lỗi nói:
- Dẫn ta tiến vào Cổ Mộ, đi tới chỗ Tổ Sư Bà Bà của các ngươi.
- Mạc Sầu, đừng làm, đừng nghe lời hắn.
Lâm Lung bị Dương Lỗi chế trụ, không cử động đượ, nhưng vẫn có thể nói chuyện, nàng trợn mắt nhìn Dương Lỗi, trong miệng hô.
Dương Lỗi lại không để ý chút nào, vuốt vuốt trên bờ mông đầy đặn của Lâm Lung, cười hắc hắc, đi vào bên trong, trong miệng nói:
- Coi như là các ngươi không mang ta vào thì ta cũng không ngại.
Dương Lỗi bản thân có Chân Thực Ưng Nhãn, một khi mở ra, chút cơ quan ấy căn bản chẳng là gì, chẳng khác nào đồ chơi của tiểu hài tử cả.
Mà Lâm Lung bị Dương Lỗi chạm vào bộ vị mẫn cảm, lập tức toàn thân có chút nóng lên, phát nhiệt, nàng từ nhỏ đến lớn đã sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với nam nhân nào như thế, mà Dương Lỗi thoạt nhìn tuy rằng niên kỷ chỉ chừng mười tám mười chín, nhưng khí tức nam tử dương cương nồng đậm kia lại làm cho nàng rất là nóng mặt.
- Ngươi. . . Ngươi. . . Ngươi thả ta ra, ngươi tên sắc lang này.
Dương Lỗi nghe vậy lại cười ha ha:
- Sắc lang, ngươi lại còn nói ta sắc lang thì đừng trách ta không khách khí ah, ta vốn không phải sắc lang, ngươi nếu đã nói thế thì ta không làm chút gì đó chẳng phải thực xin lỗi với xưng hô sắc lang kia sao?