Hệ Thống Tu Luyện Toàn Năng

Chương 472 : Thu phục được đại điêu (1)

Ngày đăng: 00:16 21/04/20


Quả nhiên Dương Lỗi đốt lửa lên không được bao lâu nó đã ngậm một con lớn lợn rừng nhảy nhảy trở về, sau khi vứt xuống để Dương Lỗi xử lý nó lại xoay người đi ra ngoài, Dương Lỗi đoán chừng tên này thấy còn chưa đủ, muốn ăn thêm nên lại đi bắt con mồi rồi.



Cứ qua lại như vậy, đại điêu, trọn vẹn bắt bảy tám con thỏ to mọng lại tăng thêm hai đầu lợn rừng lớn



Dương Lỗi thấy thế ngược có chút nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn nó nói:



- Ngươi bắt nhiều như vậy làm gì? Ngươi ăn được hết sao?



- Ta muốn ăn no, bằng không ngươi đi vào chỗ kia rồi cũng không quay lại, ta há không còn cơ hội nào được ăn sao, còn có rượu đâu? Ngươi không phải nói có rượu sao?



Đại điêu trơ mắt nhìn Dương Lỗi nói:



- Ngươi cũng đừng cất giấu, ta nhớ chủ nhân có thể từ trong một cái giới chỉ xuất ra rất nhiều rượu, ngươi hẳn cũng thế chứ?



Đối với cách nghĩ của đầu đại điêu này Dương Lỗi ngược lại dở khóc dở cười, mặt khác, Độc Cô Cầu Bại rõ ràng cũng có Trữ Vật Giới Chỉ, như vậy thì càng có thể chứng minh Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại cũng không đơn giản, ngừi có thể có được Trữ Vật Giới Chỉ cũng không phải tu luyện giả bình thường, chỉ cần mình có thể tìm được Độc Cô Cầu Bại vậy thì sẽ hiểu được thế giới này một cách rõ ràng hơn rồi.



- Được rồi, đây là rượu, đủ cho ngươi uống rồi chứ.



Dương Lỗi lấy ra vài hũ rượu ngon, những rượu này tự nhiên không phải là rượu tốt như Túy Sinh Mộng Tử, bất quá cũng không phải rượu quá kém, ít nhất ở trong Xạ Điêu thế giới này cũng coi là đỉnh cấp rồi, rượu tốt như Túy Sinh Mộng Tử Tửu trong trữ vật giới chỉ của Dương Lỗi đã không còn nữa, thứ này muốn uống thì cần phải hối đoái, mà hối đoái sẽ hao phí tư cách hối đoái, Dương Lỗi cũng không ngu như vậy, giờ mình chỉ có tám lần tư cách hối đoái, nếu như dùng để hối đoái rượu thì quả thật ngốc tới cực điểm rồi.



Cho nên mặc dù là rượu cho nhạc phụ đại nhân Đông Tà Hoàng Dược Sư kia cũng chỉ là một ít rượu ngon đỉnh cấp tại Sùng Vũ đại lục lúc trước mình đặt trong trữ vật giới chỉ thôi, tuy rằng những rượu ngon này so với rượi hối đoái ra kém rất nhiều, nhưng so với rượu trong Xạ Điêu thế giới quả thật tốt hơn nhiều lắm, cho nên sau khi Hoàng Dược Sư uống xong cũng xảo trá của Dương Lỗi hơn mấy chục hũ.



Sau khi ăn uống no say, đại điêu nấc lên, cả người đều tròn vo, thoạt nhìn càng thêm xấu xí.
Hơn nữa còn là một cái Truyền Tống Trận.



- Chủ nhân chính là tiến nhập vào trong cột sáng kia. Vốn ta cũng muốn đi cùng chủ nhân, bất quá không biết sao chỉ vừa đến gần cột sáng đã bị bắn ra.



Đại điêu nói.



- Bắn ra sao?



Dương Lỗi nhìn kỹ, trận pháp này rõ ràng còn có hạn chế, nếu như không đạt tới cấp độ Vũ Thần thì căn bản không thể vào được, cái này cũng khó trách.



Bất quá khiến Dương Lỗi càng thêm giật mình chính là cái này lại là Truyền Tống Trận đơn hướng, nói cách khác, một khi tiến vào trong Truyền Tống Trận này thì sẽ không có khả năng thông qua Truyền Tống Trận này trở về, như thế xem ra, Độc Cô Cầu Bại không thể lần nữa về lại đây cũng là điều dễ hiểu, hoặc là nói, Độc Cô Cầu Bại căn bản không có ý định lần nữa về lại nơi này.



Hắn đã mang quyết tâm tiến tới cho nên mới cắt đứt đường lui của mình.



Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cụ thể có phải vậy không còn không biết, cho nên Dương Lỗi vẫn dùng ra {Giám Định Thuật}



Sau khi xem xét, Dương Lỗi phát hiện Truyền Tống Trận này, căn bản đã tồn tại từ một ngàn năm trước, mà tuổi tác của Độc Cô Cầu Bại cũng không dài như vậy, nói cách khác, Độc Cô Cầu Bại cũng chẳng qua là trong lúc vô tình phát hiện ra cái Truyền Tống Trận này thôi.



Phát hiện những điều này, Dương Lỗi càng thêm nghi ngờ, trận pháp này rốt cuộc là ai lập ra ở đây? Bên kia của Truyền Tống Trận lại là nơi nào?



Tất cả những điều này đều cực kỳ bí ẩn, muốn cỡi bỏ những bí ẩn này thì biện pháp duy nhất chính là tiến vào Truyền Tống Trận, tiến vào nơi chưa biết kia, tuy rằng Dương Lỗi rất muốn bước vào trong Truyền Tống Trận xem đến cùng thế nào, nhưng cuối cùng vẫn buông tha cho, nếu như mình không về được vậy thì phiền toái, mình còn có rất nhiều chuyện còn phải làm nữa?