Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 10 :

Ngày đăng: 12:15 30/04/20


Ánh sáng nhạt nhòa sau cơn bão đêm qua liền tươi mát hẵn, Lưu Di mỉm cười với cô



" Cảm ơn chị, em phải về rồi "



" Ừm! Tạm biệt "



Cô cũng dịu dàng nói, nhìn lên bầu trời trong xanh mà lòng thanh thản. Cô bước vào nhà ngồi xuống ghế bên cạnh Phương Hải



" Đêm qua mưa nên em ngủ rất ngon, còn anh? "



" Hử? Ừ! Rất thoải mái "



Phương hải vuốt đầu cô mỉm cười yêu thương



" Anh xem, có rất nhiều người trên diễn đàn yêu thích em "



Cô đưa điện thoại qua cho hắn xem, những dòng chữ hiện rõ



" Em gái anh thật giỏi. Được nhiều người yêu quý như thế "



Phương Hải xoa đầu cô khen ngợi



" Tất nhiên rồi "



Cô nâng mặt lên kiêu ngạo vô cùng đáng yêu



" Ở trong tủ lạnh có một chiếc bánh kem, anh vừa mua từ Mỹ về cho em. "



" Hở? Thật sao? "



Cô vui vẻ chạy vào trong, Phương Hải nhìn theo bóng lưng cô. Đôi mắt ánh lên sự gian trá, nhìn qua điện thoại cô còn để đó. Liền cầm lên



Tìm trong danh bạ cái tên Hà Dương ấn vào



" 8h tại quán cà phê Ánh Nhạt "



Nhắn xong tin đó Phương Hải liền xóa rồi đặt lại chỗ cũ. Khi cô bước ra với chiếc bánh trên tay đầy vui vẻ



" Thích không? "



" Ừa! Thích lắm "



Cô mỉm cười vừa ăn bánh vừa bước lại gần Phương Hải



" Cảm ơn anh "



" Ừ! Đã 7h45 rồi. Anh ra ngoài một chút. Em ở nhà ngoan đó "



" Ân... "



Cô nhìn theo bóng lưng Phương Hải đang khuất dần, chiếc bánh trên tay cô đặt xuống bàn. Đôi mắt ánh lên sự chế giễu nhìn vào điện thoại



" Ha! Đừng làm ta phải thất vọng... "



______________



Tại quán cà phê



Hà Dương ngồi đợi với gương mặt hồ nghi, ánh mặt lạnh lẽo nhìn ra cửa sổ. Phương Hải thấy hắn đã tới liền mỉm cười, bước lại gần



" Xem ra Hà tổng rất đúng giờ "



Hà Dương xoay qua nhìn thấy Phương Hải liền kinh ngạc, sự hồ nghi trong mắt tan biến.



" Ha! Anh là người hẹn tôi ra? "



" Phải "



Phương Hải ngồi đối diện Hà Dương, gương mặt tuấn mĩ hiện lên âm tàn ( Âm hiểm, tàn độc)




Lưu Di đưa cho hắn ly nước giải rượu, Hà Dương bỗng nắm lấy tay cô ta đè xuống giường. Đôi môi vẫn gọi tren cô, đôi mắt mông lung nhìn thấy hình bóng cô



" Tịch nhi... "



Lưu Di thấy vậy liền mỉm cười vòng tay qua cổ hắn



" Em đây, hãy cho em thấy anh yêu em như thế nào đi. "



Cô ta lấy tay hắn đặt lên ngực mình, yêu kiều nói



" Anh... yêu em... "



Hà Dương cúi xuống hôn lấy đôi môi hồng nhuận của cô ta



" Ưm... Dương... em cũng yêu anh... "



Ánh trăng sáng nhạt nhòa chiếu rọi lên hai thân ảnh ngọt ngào, nhưng vì sao ngoài trời lại kéo đến từng áng mây đen kia...



______________



7h sáng



Cô ngồi dậy đi xuống nhà, nhìn thấy Phương Hải đang ngồi đó làm việc



" Tịch nhi, sao em thức sớm vậy? "



" Ừ... em... em thấy mình hôm qua hơi quá đáng với Hà Dương, em muốn đi nói chuyện rõ ràng với anh ấy "



" Nhưng... "



" Em sẽ đi, anh đừng cấm em "



" Được rồi! Anh đi cùng em "



Phương Hải trầm mặt rồi cũng chấp nhận lời đề nghị của cô



______________



Ngước nhìn căn biệt thự sa hoa trước mắt, người hầu đi ra nhìn thấy cô liền kinh ngạc



" Phương tiểu thư, cô đến đây tìm thiếu gia à? "



" Ừa! Tôi muốn gặp anh ấy "



Cô cùng Phương Hải bước vào trong, người hầu thấy cô đi lên lầu liền lo lắng nhìn nhau. Khi vừa lên tới cô đã thấy cửa không khóa, liền đẩy vào



Đập vào mắt cô là hình ảnh hắn ôm Lưu Di say sưa ngủ, cả hai đều không một mảnh vải che thân. Dưới sàn là những mảnh quần áo cùng với nội y quăng lung tung. Đôi mắt cô mở to kinh ngạc



" Ưm... "



Nghe tiếng động Hà Dương liền ngồi dậy, nhìn thấy Lưu Di đang bên cạnh không mặc quần áo. Và cô đang đứng ngay cửa phòng liền kinh hãi



Lưu Di cũng dần thức giấc, sợ hãi ngồi dậy ôm lấy cơ thể khóc lóc



" Ha! Không ngờ Hà tổng lại kiếm được tình yêu mới nhanh như vậy "



Phương Hải chế giễu nhìn hắn. Từ khóe mắt cô cũng rơi xuống những giọt nước long lanh.



" Xin lỗi... làm phiền rồi "



Cô quay đầu chạy đi, ai cũng có thể thấy cô đang khóc. Hắn thấy vậy liền gọi tên cô, Phương Hải cũng vội đuổi theo



Khi chạy đến một góc hẻm nhỏ, cô liền lau đi những giọt nước mắt đang chảy. Sự đau đớn trong mắt cũng tan biến, mà thay vào đó là một đôi mắt vô định tuyệt luân, bình yên như một thế giới không màu



" Ha! Thật thú vị. Sắp kết thúc rồi, những con rối này quả thật không khiến ta thất vọng "



Từng áng mây đen đang dần trở nên âm u hơn, những giọt nước dần trút xuống. Rồi to dần, tiếng sấm sét vang vọng cả bầu trời đầy hung tợn, cơn gió mạnh mẽ thổi qua cuốn đi bao nhiêu cảm xúc... Tất cả, rồi cũng chỉ là trò chơi