Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 120 : Ngoại Truyện

Ngày đăng: 22:14 20/05/20


Cô ngồi trên ghế mềm mại, lặng nhìn nữ nhân đang quỳ dưới đất. Lạnh lùng



" Nhất Khuynh "



" Vương có gì sai bảo ≧﹏≦ "



Nhìn vẻ mặt cà nhỡn của nàng ta, những người xung quanh đều kinh ngạc. Cô phất tay



" Chào hỏi đi "



Nhất Khuynh mỉm cười đứng lên, đôi mắt hướng tới tiểu Bát Đản đang ăn shushi trên bàn, vươn tay ôm lấy nó



" Chồi ôi! Dễ cưng~ quá đi hà... Mềm mềm ah~ "



Tiểu Bát Đản đang ăn thì bị một đôi tay tấn công, cái đầu nhỏ bị cọ qua cọ lại bởi đôi gò bông mềm mại mà xụi lơ. Ý định phản kháng cũng biến mất, cái mặt nhỏ ửng hồng. Tiểu Huyết đang ở trên bàn vốn đang nhìn nó ăn shushi, thấy cảnh này mà khó chịu nheo mắt.



" Con hồ ly mập đó thì có gì hay "



" 💢 Ê! Rắn thúi kia, móc xỉa quài vậy. Ta có ăn hết của cải ông cố bà cố dòng họ tổ tiên của ngươi đâu mà cứ chê ta mập? Ta có chỗ nào mập chứ? "



" Hừ! Mập như heo "



Tiểu Huyết xoay mặt khinh thường, tiểu Bát Đản xù lông tức giận



" Ta mập có liên quan gì tới ngươi? Ta mập nhưng dễ thương, còn hơn con rắn thúi xấu xí nhà ngươi. Không ai ưa nổi "



" Cái gì? Ta mà xấu? Ta đường đường là Xích Huyết Xà Vương cao quý, có bao nhiêu kẻ kính ngưỡng ta. Tuấn mĩ vô song, người gặp người mến. Xấu chỗ nào hả? "



" Hừ! Ngươi mà tuấn mĩ? Ăn mày nó mới thèm "



" Ha ha... Còn hơn con hồ ly mập ú, suốt ngày ăn no rồi ngủ. Gặp việc thì sợ chết cấy, run rẩy núp trong lòng chủ nhân "



Tiểu Huyết liếc mắt khinh thường, tiểu Bát Đản tấm lòng hồn nhiên bị đả kích nặng nề. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, tức giận lao đến



" Ngươi cũng có làm được gì đâu mà nói ta? Đồ rắn thúi "



" Ha... Ngươi là đồ hồ ly mập. Không sánh được với con chim kia, nhìn thân nó nuột nà cao quý. Ai như ngươi vừa ngốc vừa ngu, thêm cái thân mập thây nữa "



Tiểu Huyết vừa mắng vừa né đi móng vuốt của tiểu Bát Đản



" RẮN THÚIIIII!!!! TA CÀO CHẾT NGƯƠI "



Bốp bịch... Rầm...



Tụi nó đuổi đánh nhau khắp gian phòng, sự yên tĩnh giờ đây hoàn toàn bị phá tan. Nhất Khuynh cười tươi dời ánh mắt qua tiểu Hắc tà tà bước tới. Đầu quạ xoay đi, dang rộng hai cánh chuẩn bị bay đi



" Ểh! Người là Hắc Ảnh sứ phải không? "



Tiểu Hắc chưa kịp bay xa đã bị tóm lấy cái đuôi, bị Nhất Khuynh hung hắng kéo xuống ôm vào ngực cọ cọ.



" Lông tuy ít nhưng mềm mại quá đi, hô hô... "



Tiểu Hắc dang hai cánh đập đập cầu cứu, Nhất Khuynh mỉm cười. Hành động hoàn toàn khác xa với vẻ mị hoặc xinh đẹp



"... C.... chủ...ức



... nhân... "



Tiểu Hắc đập cánh vẫy chân cầu cứu cô, cô không quan tâm xoay đầu nâng ly rượu nhấm nháp. Miệng nhàn nhạt phả ra một câu



" Giao lưu tình cảm "



Tiểu Hắc ngộp thở cố giữ lại chút hơi tàn, cuối cùng xùi bọt mép ngất đi.



Rầm! Rầm...



Tiếng đổ bể vang lên, cái tivi lớn ngã xuống tan tành. Tiểu Bát Đản đứng trên mấy mảnh vụn tức giận nhìn tiểu Huyết.




" Ah ha~.. Vương thật đáng sợ nga~ "



" Ngươi ăn nói kiểu gì vậy? "



Ciara liếc qua, đôi mắt u tĩnh nhìn vào nữ nhân lẳng lơ với giọng điệu chẳng ra gì. Nhất Khuynh nhìn qua, ôm lấy người mình. Một bộ dạng thiếu nữ e thẹn sợ hãi



" Ah... ta sợ quá... Tiểu hung dữ đúng là hung dữ mà... Thật tội cho mĩ nữ yếu đuối trói gà không chặt như ta... hic hic "



Ciara nhìn Nhất Khuynh đang lau nước mắt, dù không có giọt nào. Nàng ta vẫn nhiệt tình tỏa ra đáng thương, cái tên tiểu hung dữ khiến Ciara nheo mày. Dây xích đưa lên nâng quả tạ phóng tới nàng ta



RẦM...!!!!!



Mặt sàn nứt ra tạo thành một cái hố lớn, Nhất Khuynh đã nhanh nhảo né đi. Nhìn quả tạ đen lớn tròn mà cười nhạo



" Nga nga... đáng sợ quá ah... "



Rầm! Rầm...



Ciara tiếp tục quơ dây xích, cứ thế cuộc chiến diễn ra. Người đánh người chạy khiến xung quanh phát ra âm thanh khủng bố cùng tiếng cười khiêu khích của Nhất Khuynh...



Cô lạnh nhạt vuốt bộ lông mềm mịn của tiểu Bát Đản, nó vẫn còn chìm đắm trong hưng phấn. Mơ tưởng đến việc đánh bại con chim chín...



Tiểu Huyết nhìn cô, cái đuôi rắn phe phẩy



" Chủ nhân! Người có định đến thế giới tiếp theo? "



" Không... hiện tại vẫn chưa phải lúc... "



" Chủ nhân muốn làm gì? "



"... Tiểu Bát Đản "



" Ah!!! Ân? Ký chủ... "



Tiểu Bát Đản đang mơ màng, bị kêu tên liền giật mình. Cô vuốt ve lông nó, đôi mắt lạnh lẽo



" Ngươi thăng cấp, có chức năng gì mới không? "



" Ah ân! Có thưa ký chủ... Ta sẽ được nhìn thấy và cảm nhận các hệ thống khác. Còn có các tuyệt kĩ mới, ta có thể mở ra cửa hàng lớn hơn. Nơi đó có rất nhiều vật phẩm. Còn có... phải rồi... Sẽ được đi khám phá thế giới bằng linh hồn. Giống như Hắc Phượng đã từng đi "



" Hử? Khám phá thế giới? "



" Phải ký chủ! Bằng cách người dùng linh hồn xuyên đến một thế giới người muốn, để nhìn họ "



" Thú vị lắm... đó cũng là một cách để giải trí "



Cô nhếch môi cười lạnh, tiểu Bát Đản rùng mình. Liếc lên cô e dè



" Nhưng... người thật sự muốn đi sao? Không làm nhiệm vụ? "



" Không... ta muốn nghĩ ngơi "



" Vâng... nhưng... không có nghĩa là người không gặp nguy hiểm đâu "



" Như vậy càng thú vị... Tiểu Hắc đâu? "



" Ah! Đang tu luyện, nói là trốn Nhất Khuynh "



Tiểu Bát Đản tươi cười nói. Cô liếc qua hai thân ảnh đang quậy banh chành căn phòng, ngoài cái chỗ cô đang ngồi. Thì những nơi khác đều hoang tàn nứt nẻ, lâu lâu còn nghe tiếng cười giễu cợt của Nhất Khuynh. Cùng tiếng quả tạ hạ xuống...



Bàn tay đưa lên vuốt thái dương, gật đầu



" Vậy chúng ta đi "



[ Quả trình truyền tải thế giới! Khởi động khả năng vô hình... Xuyên qua bằng linh hồn -------- Hoàn thành!!!! ]