Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 122 : Thế giới siêu nhiên 2

Ngày đăng: 22:15 20/05/20


Cô nhìn đến, cây lưỡi hái đang từ từ hướng tới cô. Nhưng cô không hề né tránh, ánh mắt tinh quang mang theo ý cười giễu cợt. Cô để nó trực tiếp xuyên qua, lưỡi hái ghim sâu xuống lang can mang theo âm thanh rít gào. Tiểu Bát Đản đang hóa đá, nước mắt lưng tròng sợ hãi



" Ký chủ ah, đáng sợ quá "



Cô nhìn qua Tuyên Anh, nữ nhân đang chạy tới kia kinh ngạc hỏi



" Anh nhi, em làm gì vậy? "



Tuyên Anh ôm lấy vết thương cắn răng, cây lưỡi hái đó là do cô ta điều khiển.



" Không có... chỉ cảm thấy có một thứ gì ở đó giúp cho tên này... Nhưng... có lẽ em sai "



" Em đã dùng công năng của mình, nếu có người có năng lực vô hình. Thì khi bị chém trúng sẽ hiện ra, chắc em cảm nhận sai đó "



Nữ nhân đó lo lắng đỡ lấy Tuyên Anh nói, cô ta gật đầu



" Ừm... Thiên Hà, chị... khục... "



Tuyên Anh ngất xỉu, nữ nhân được gọi là Thiên Hà kinh hoảng đưa cô ta vào phòng. Cô nhìn qua nheo mày, rõ ràng khi nãy là có hai bóng dáng. Nhưng... tất cả chỉ có nữ nhân này...



" Hừ!!! Đạo hạnh của chủ nhân là bao nhiêu kia chứ, một phàm nhân mà muốn chủ nhân bị thương? "



Tiểu Huyết xì lưỡi rắn khinh bỉ, tiểu Bát Đản gật gật đầu. Cô đang nheo mày không quan tâm tụi nó, nhìn qua cái hố kia. Đôi đồng tử lập tức co rút lại, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt. Tiểu Bát Đản cũng nhìn qua, nhưng liền la lên



" Oái!!! Tên Vũ Hạo kia đâu? "



Tên đó đã biến mất không dấu vết, kể cả lưỡi hái cũng không thấy đâu. Đôi mắt cô hiện lên tia sáng lạnh, cất tiếng



" Có một kẻ nữa... "



" Hử? Ký chủ, ý người là gì??? ~0.0~?? "



"... Vào trong phòng "



Cô cùng hai vật nhỏ xuyên qua cánh cửa vào phòng, Thiên Hà đang chăm sóc cho Tuyên Anh đang nằm trên giường. Điều đáng kinh hãi xuất hiện trước mắt, tiểu Bát Đản ngờ vực như không tin nhìn Thịnh Vũ Hạo như xác chết nằm trong một góc tường, bên cạnh là cây lưỡi hái của hắn. Mơ mơ hồ hồ nói



" Ký chủ... chuyện này... không vui nha... Ai đem tên đó vào đây? Ta nhớ khi nãy tỷ tỷ kia vác nữ9 kia mà? "



Cô híp mắt lại, nhìn khắp căn phòng ngoài họ ra thì không còn ai. Thiên Hà chăm sóc cho nữ9, gương mặt lo lắng



[ Đinh ------- Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ký thác. Nhận 500 điểm thưởng... ]



Âm thanh máy móc vang lên, cô không quan tâm tới nữa. Nhìn vào Tuyên Anh đã được băng bó, đang từ từ tỉnh lại



" Em tỉnh rồi? "



" Vâng... "



[ Đinh đang ------- thông báo giới thiệu sơ lược về nhân vật Tự Thiên Hà -------- Là nữ vệ sĩ thân cận của nữ9, được mang họ Tự gia. Từ nhỏ với nữ9 như chị em ruột thịt, thường vào trường để thăm nữ9. Gánh vác sứ mệnh cùng nữ chính tìm gậy cổ... Là nhân vật phụ giúp đỡ nữ9 ]



Cô nhìn đến, Tuyên Anh ngồi dậy dựa vào đầu giường. Mỉm cười nhẹ với Thiên Hà



" Cảm ơn chị "



" Em đừng nói vậy, nhưng tên nhóc này tại sao có thể đả thương được em mạnh như vậy? "



" Em không biết, hắn mạnh hơn em tưởng. Em đã nghĩ có thứ gì đó giúp hắn "



Tuyên Anh trầm giọng nói, Thiên Hà nhìn qua Thịnh Vũ Hạo dò xét



" Không có gì bất thường cả... "



Tiểu Bát Đản nhìn qua, hỏi cô



" Ký chủ, ngộ nhỡ gặp một ma pháp sư. Vậy... "



" Sẽ không!!! Khi người bị ảnh hưởng bởi ma pháp hắc ám bị đánh bại. Ma pháp của ta sẽ tự động tiêu tan, không để lại bất cứ dấu tích gì "



Cô lạnh lùng nói, tiểu Bát Đản âm thầm thán phục với tính cách làm việc không để lại chứng cứ của cô...



Tuyên Anh nheo mày nhìn cây lưỡi hái, cất tiếng



" Em đã dùng năng lực điều khiển sắt của mình nhưng lại không được. Em hoàn toàn bị áp đảo "



" Tên nhóc này không có sức mạnh, như vậy... chỉ có thể có người giúp hắn "
Cô cười nhạt, vỗ vỗ bộ lông mềm mịn của nó...



Sau rồi cô dùng đủ mọi cách, lấy chuối để giữa đường cho Tuyên Anh trượt té nhào xuống lang can, thì vỏ chuối tự động xê dịch cách bước chân cô ta một ly. Thế là thoát nạn...



Tuyên Anh vào phòng học, vị trí ngồi gần cửa sổ. Cô liền đập nát cửa cho những mảnh vỡ xông đến chỗ Tuyên Anh, nhưng những mảnh kiến vụn sắt nhọn khi gần đến. Cách khoảng 10cm liền đồng loạt rơi xuống...



Tiếp đó là dùng ma pháp hắc ám điều khiển một nam sinh ghét Tuyên Anh, cầm dao lao tới chỗ cô ta từ sau lưng. Thì bỗng nam sinh đó đang chạy liền ngất đi...



Tiểu Bát Đản hoàn toàn tái xanh mặt, cứng ngắc nhìn qua cô



" Ký chủ, xác định có ma nha "



Cô ngược lại không tức giận mà còn cười nhạt, ngồi trên lang cang nhìn sắc trời đã không còn sớm. Lạnh nhạt



" Có kẻ vô hình đang tồn tại "



" Hả? Ý ký chủ là sao? "



" Đêm qua, sở dĩ Thiên Hà chắc chắn không có sự tồn tại của kẻ tàng hình làm hại Tuyên Anh là bởi có kẻ đó. Hắn có thể cảm nhận được người có sức mạnh giống mình, thậm chí kẻ đó đã mang Vũ Hạo đi "



" Chủ nhân, nhưng với ma pháp của người. Làm sao không thấy sự tồn tại của hắn. Hoặc nói, nếu như người không thấy đi chăng nữa. Thì lúc hắn làm những việc kia người phải biết chứ. Làm sao mà lại không hề phát hiện ra, huống hồ siêu năng lực tàng hình cũng phải có giới hạn... Nhưng từ đầu tới cuối chúng ta đều không thấy một chút tăm hơi của hắn "



Tiểu Huyết nheo mày nói, cô đưa tay uốn lọn tóc cất tiếng



" Hắn có khả năng đánh lạc hướng sự chú ý, khi siêu năng lực tàng hình đến giới hạn. Hắn chỉ cần sử dụng sự đánh lạc hướng đó khiến chúng ta quên mất hắn. Đợi cho đến khi siêu năng lực khôi phục lại, hắn sẽ không cần dùng sự đánh lạc hướng đó nữa. Nói đơn giản, hắn không hoàn toàn vô hình. Mà thậm chí, chúng ta đã thấy hắn... "



Lời nói của cô khiến hai vật nhỏ chấn động, tiểu Huyết nheo mắt xì lưỡi rắn nói



" Vậy có nghĩa chúng ta nhìn thấy hắn rồi? "



" Phải! Nhưng thời gian tối đa chỉ có 0.3 giây, không đủ để trí não ghi nhớ đến. Nếu như hắn làm lộ ra khoảng 1 giây thôi, ta nhất định sẽ biết hắn là ai. Nhưng... thời gian lại quá nhanh "



Cô nhìn bầu trời đang dần ngã tối, tiểu Bát Đản nghiêng đầu hỏi



" Nhưng tại sao hắn lại luôn muốn vô hình? Trong khi đó có ai khác đâu "



" Có lẽ là do sở thích, hoặc nói hắn quá mức cẩn thận. Thế giới siêu năng có những điều không ai biết trước, nên tên đó nghĩ từng phút từng giây đều không thể lơ là "



" Chủ nhân, người cố tình làm ra những điều lặt vặt hại nữ9 không phải vì nhiệm vụ? "



Cô liếc qua tiểu Huyết, khóe môi câu lên ý vị



" Phải!!! Ta chỉ làm, để nhìn thấu thuộc tính và đặc điểm của kẻ vô hình đó mà thôi. Còn về nhiệm vụ, tính sau "



" ~O^O~... Ký chủ thật đáng sợ "



Tiểu Bát Đản cảm thán, tiểu Huyết cũng hạ mắt



" Chủ nhân, suy nghĩ của người từng phút từng giây đều khó đoán đến lạ thường... "



" Ha... ta để các ngươi đoán được thì các ngươi là chủ của ta rồi "



" =.=••• "



" Chủ nhân, vậy người có cách gì chưa? Tên đó luôn đi theo bảo vệ Tự Tuyên Anh, hắn chắc phải đã phát hiện dị thường. Hắn sẽ cản trở kế hoạch tối nay của người "



Tiểu Huyết nói, cô cong khóe môi vươn lên nụ cười lạnh lẽo. Nhìn ra bầu trời với ánh hoàng hôn đang dần bao phủ, cơn gió lướt qua từng đợt... Đáy mắt xẹt qua tia sáng



" Ha... cản trở ta? Hắn đủ bản lĩnh sao? "



_____________* *_________



Hội Hợp Ý Kiến Chị Em Bạn Dì:



Các bạn ơi! Mình nghĩ mình phải chuyển nhà qua nơi khác...



Thứ nhất: Hệ thống bây giờ rất không rõ ràng



Thứ hai: Khi mình viết sai hoặc viết thiếu, muốn sửa hay bổ sung đều không được nữa



Thứ ba: Add Mê đọc truyện bây giờ đã không cho tác giả nhận nhuận bút nữa.



Các bạn biết đó, không có phần thưởng thật sự là không thể có động lực. Mong các bạn thông cảm, mình muốn kiếm một nơi đăng truyện có thể cho tác giả thêm động lực để bỏ thời gian ra viết truyện. Nhưng mình không biết nơi nào cả, mong các bạn giúp mình nêu ý kiến để mình nhanh chóng chuyển nhà. Còn phải năng nổ viết tiếp cốt truyện, chứ suốt mấy ngày mới viết một lần thì tội các độc giả quá. Mong các bạn giúp đỡ 😊😊😊😊😊😊