Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 16 : Độc Đế Ma Tôn! Khuynh Thế Thiên Hạ 5
Ngày đăng: 12:15 30/04/20
Lời nói của Hi Y khiến ai cũng kinh ngạc, lời bàn tán một lần nữa vang lên
- Cái gì? Nàng ta sao?
- Ai không biết Hi Vân của Hi phủ là phế vật chứ
- Thật sao? Nàng ta đẹp thật nhưng sẽ thắng chứ
...
Cô ngồi trên cây mà mỉm cười nhạt, nhìn nữ9 vẫn mặt lạnh bước lên. Lời nói lạnh lùng
" Ta bất tài, không thể thắng được Ly Hoa công chúa. "
- Chưa gì đã sợ rồi?
- Thật là! Chỉ được cái nhan sắc
- Đúng là phế vật nhát gan
...
Hiên Viên Khải Minh lạnh lẽo nhìn nàng ta, sau lại quay lên người nam nhân trên cao
" Bệ hạ! Xin người suy nghĩ lại."
" Thất vương nói vậy là sao? Lời vua đã định làm sao có thể rút lại? Ngài làm vậy sẽ khiến bệ hạ khó xử " Ly Hoàng nhìn Hiên Viên Khải Minh mỉm cười ý vị
- Hay để Hi Y nương nương giúp đỡ
- Phải đó! Dù sao người cũng là đệ nhất mĩ nhân kinh thành
Lời nói mọi người đều hướng đến Hi Y, khiến gương mặt nàng ta ửng hồng vì xấu hổ. Nhẹ lướt mắt về phía nam9 nhưng lại chỉ có một gương mặt lạnh khiến nàng ta khó chịu
" A! Như các vị đã biết, ta thân thể không khỏe làm sao có thể biểu diễn. Hay để tỷ tỷ ta làm đi. Tỷ ấy cứ khách sáo mãi "
Lời nói lại nhắm vào Hi Vân, khiến đôi mắt nàng ta xẹt qua một tia sát khí
Cô ngồi trên cây nhìn thấy không khí căng thẳng liền mỉm cười nhạt
" Tiểu Bát Đản "
[?? ]
" Ngươi tạo kết giới để cho người khác đừng thấy ta "
[ Ký chủ định làm gì? ]
" Cứ làm đi "
Lời nói cô vừa dứt thì xung quanh cô có một tầng ánh sáng vàng nhạt rồi dần lan tỏa ra cả khung trời đêm. Cô lấy ra cổ cầm bạc mà hệ thống đã tặng. Dây đàn như một sợi chỉ sáng căng ra, màu bạc như một ánh trăng tuyệt đẹp. Lời nói cô như ngân bạc vang vọng trong không gian, bình thản lại nhẹ nhàng đi sâu vào lòng người
" Bệ hạ, nếu như người không tìm được ai. Vậy ta xin phép tấu một khúc nhạc... "
" Biệt cung lạnh căm... "
" Lụa trắng dứt duyên trần "
" Trút hơi tàn, tình xưa còn nhớ "
" Đàn ngân theo tiếng ca sầu "
" Cho lệ cay, đắng rơi chẳng ngừng "
" Dù ngàn năm, vẫn nơi đây OAN HỒN vấn vương... "
" Lòng quân như... "
"... Nước xuôi dòng "
" Vô tình mà lụy một cánh.... hoa "
" Nước trôi mãi về xa....
hoa tàn.... "
Tự cổ rằng, lòng quân như nước
Nước vô tình cho lụy hoa rơi
Hoa rơi hoa úa phai thôi
Nước trôi tìm chốn rợp... nơi ngàn hoa...
( Nhạc: Quân Tâm Tự Thủy: Sakura shan)
Tiếng hát vừa dứt nhưng tiếng đàn vẫn còn vươn lại một nỗi đau, không trung hiện hữu cả một khoảng bi thương. Ánh trăng như một dao sắt cứa vào cõi đêm, làm tan nát trái tim người nghe thấy dư âm còn vọng lại.
Cô rời tay khỏi dây đàn, khóe môi vươn lên nụ cười nhạt làm điên đảo chúng sinh, phía dưới người người như bần thần lạc vào không gian riêng biệt, tiếng lòng ai cũng hiện lên sự đau nhói. Những nữ nhân nghe thấy mà nước mắt không ngừng rơi. Tiếng nói cô lại một lần nữa vang lên giữa chân trời
" Trần thế này chỉ có tình là đau đớn nhất. Nhưng vì sao lại có quá nhiều người lấn sâu? Nước mắt nơi khóe mi rồi sẽ tạnh. Vậy cớ sao lại cứ thích giày vò tâm mình trong bóng đêm... "
Lời nói của cô như một thứ gì đó vô hình sắt nhọn cứa vào tim mỗi người. Hiên Viên Khải Minh với đôi mắt lạnh lùng ánh lên sững sờ. Cả đám người bàng hoàng chưa thoát khỏi cõi mộng tan thương của tiếng đàn và lời nhạc. Bỗng Hi Vân phóng một phi tiêu lên không trung. Cô thấy vậy liền mỉm cười nhạt
" Hi Vân! Hẹn gặp lại "
Lời nói chuông bạc của cô vừa dứt thì chiếc phi tiêu cũng phóng lên cây cô đang ngồi. Thân cây dần ngã xuống nhưng hình bóng cô đã đâu còn, chỉ vươn lại hương thơm mê hoặc
Ai nấy cũng đều bần thần, Ly Hoàng nhìn vào không trung. Người nam nhân trên cao ấy cũng lạnh lẽo nhìn đến cành cây. Trái tim như lệch nhịp
Thịch!
Hắn đưa tay lên ngực trái, đôi mắt sau chiếc mặt nạ ánh lên nghi ngờ và say mê nhàn nhạt. Tiếng lòng của cả 3 như chung một ý nghĩ
Nàng là ai?