Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 22 : Độc Đế Ma Tôn! Khuynh Thế Thiên Hạ 11
Ngày đăng: 12:15 30/04/20
Tiếng lộc cộc vang lên giữa rừng sơ hoang vắng, cây cối xào xạc đung đưa trong cơn gió. Bầu trời trong xanh mát mẻ, cô đang ngồi trên xe ngựa với Hiên Viên Hoàng Phong ( Hoàng thượng).
" Chúng ta đi đâu vậy? "
" Nam quốc "
" Đến đó làm gì? "
" Tới đó nàng sẽ biết "
Hắn lạnh lùng nhắm mắt lại, bộ y phục đen anh khí tỏa ra âm lãnh. Chiếc mặt nạ chim ưng yêu dị đầy đáng sợ. Mái tóc đen pha lẫn những lọn tóc trắng tạo nên cảm giác kinh hoàng.
Hắn vẫn như vậy, uy quyền của một người đứng trên cao, còn cô cũng không khác gì. Y phục xanh nhạt ôm lấy thân thể quyến rũ tà mị. Mái tóc tím dài mượt mà xõa ra. Mảnh vải trắng che đi đôi mắt. Cô còn được hắn khoác cho một chiếc áo choàng đen, cái mũ cũng che đi hết gương mặt cô
" Sao thiếp phải mang cái áo khoác này? "
" Muốn thiên hạ đại loạn à? "
"... "
Cô vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, chiếc xe ngựa đang lướt qua rất nhanh. Dần dần cô nghe thấy tiếng ồn ào từ rất xa...
" Ngài đi như vậy, triều đình sẽ thế nào? "
" Ta tự có tính toán "
"... Ừm... "
Cô dựa vào thành xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, chìm vào không gian của tiểu Bát Đản
[ Ký chủ! Sao người lại vào đây? ]
" Thích "
[ À há ]
" Chuyến đi này sẽ rất vui đây "
[ Ký chủ! Ta thấy người có âm mưu =.= ]
" Hừ! "
[ Ký chủ! Hệ thống đang có một một món đồ mới rất hay. Ký chủ cũng nên có ]
" Hử? Là gì? "
[ Nhẫn vạn hóa ]
" Nhẫn? "
[ Nó chứa đựng một không gian rất lớn do chính người tạo ra. Người càng mạnh không gian sẽ càng vô tận. Người có thể để đồ trong không gian đó ]
" A! " Cô kinh ngạc thốt lên
[ Thậm chí khi người gặp nguy hiểm người cũng có thể vào trong ẩn náu. Có thể nói đó sẽ là nhà của người ]
" Ha! Ngài nói gì thiếp không hiểu "
" Nàng đừng giả vờ nữa. Nàng biết thân phận thật của bổn vương "
Khóe môi cô vươn lên nụ cười nhạt nhưng lại hàm chứa cả một sự chế giễu. Cô dần đứng lên, khoác trên mình chiếc yếm và một lớp vải mỏng xanh nhạt. Cơ thể trắng mịn màng thoắt ẩn thoắt hiện sau lớp vải mỏng xanh nhạt ấy. Cô bước ra khiến hắn bần thần, đôi mắt hổ phách lạnh lẽo hiện lên ngọn lửa nhỏ. Sau đó hắn quay mặt đi không nhìn cô mà nhìn vào tấm bản đồ trên tay
Cô bước lại gần hắn, vòng tay ôm lấy tấm lưng to lớn của hắn từ phía sau. Gương mặt cô dựa vào vai hắn tà mị
" Ngài sẽ giết thiếp sao? "
"... "
Bàn tay trắng mịn của cô sờ vào khóe môi hắn, yêu mị như hồ ly
" Ngài im lặng là đang do dự sao? "
"... "
" Ngài yên tâm, chỉ cần thiếp không nói ra là được. Vì thiếp muốn... "
"... "
" TỰ TAY GIẾT CHẾT NGÀI "
Lời nói yêu mị của cô khiến hắn sững sờ, đôi mắt hổ phách lạnh lẽo hiện lên
[ Ký chủ! Người muốn chết sớm sao? ]
Tiểu Bát Đản sợ hãi nói chuyện với cô
" Nàng sẽ giết ta? Ta không tin đến lúc đó nàng sẽ còn sống "
Hắn nắm lấy tay cô kéo ra ngồi trên đùi hắn. Đối diện với ánh mắt đáng sợ kia cô vẫn bình thản, đôi tay trắng mịn bị hắn nắm chặt cố thoát ra. Hàng mài nheo lại khó chịu
Hắn thấy cô đau liền dần buông ra, cổ tay cô đã bị in hằn vết đỏ. Không hiểu tại sao khi nhìn thấy như vậy, trái tim hắn dường như nhói lên. Nhưng chỉ là thoáng qua nên hắn vẫn không nắm bắt kịp
" Được rồi! Đi ngủ "
Hắn bế cô lên giường, cởi y phục ra rồi ôm cô vào lòng
" Ngài làm gì vậy? "
" Ngủ "
" Nhưng... cùng chung 1 giường sao? "
" Nàng là ái phi của ta "
" Ngài... "
Hắn càng siết chặt cô hơn, cô nằm trong lòng ngực rắn chắc của hắn mà khóe môi vươn lên ý cười sâu xa
Ta sẽ giết ngươi, sớm thôi...