Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 24 :

Ngày đăng: 12:15 30/04/20


Bầu trời dần ngã tối, cô từ biệt Mặc Sĩ Tuyệt Ca. Nhìn hàng cây xào xạc xung quanh, cơn gió thổi qua lạnh lẽo.



[ Ký chủ! Người định làm gì? ]



" Hử? Bệ hạ vẫn chưa ra. Ta muốn đến nơi để Cửu Thiên Huyền Lôi kiếm "



[ Người biết chỗ sao? ]



" Hừ! Tất nhiên không biết "



[?? ]



" Có bản đồ không? "



[ Hiển thị bản đồ ---- Tải thành công ]



Bỗng từ mắt cô hiện lên một tấm bảng màu xanh lá nhạt trong suốt, cô theo lối mòn mà đi theo hướng dẫn. Dừng lại một chút cô thấy có một khoảng trống hình tròn. Xung quanh thì toàn là cây cối.



[ Đây là nơi cấm, và cũng là trận địa để vào nơi để Cửu Thiên Huyền kiếm ]



" Nếu ta vào chắc cũng chẳng lành lặn để đi ra "



[ Đúng vậy! Khi người khai mở cấm địa trận này. Khẳng định gây ra náo động không nhỏ ]



" Vậy có cách gì không? "



[ Dịch chuyển thần không ------ Khai mở ]



Tiểu Bát Đản vang lên tiếng nói rồi trong phút chốc cô cũng biến mất như chưa từng xuất hiện. Cơn gió thổi qua cuốn theo lá cây tạo nên cảm giác rùng rợn



___________



Trong chớp mắt cô đã đứng tại một đỉnh huyền la, theo như cô thấy thì xung quanh có vẻ lạnh lẽo và cô không ở mặt đất. Mà nơi đây được treo lơ lửng giữa không trung. Trước mắt cô không xa có một thanh kiếm rất đẹp màu xanh dương được những sợi dây xích buộc lại và cắm vào một tảng đá. Xung quanh thanh kiếm tỏa ra tiên khí lạnh lẽo



[ Đó là Cửu Thiên Huyền Lôi kiếm ]



" Rất đẹp, nhưng cũng không tốt lắm "



[ Trận địa bên ngoài là để những truyền nhân đời đời phá vỡ. Nếu như có người muốn xông vào thì e rằng sẽ khiến Linh sơn phái bị rung động. Và cũng tránh cho kẻ ngoài xâm nhập ]



" Đó là lý do mỗi truyền nhân đều có Minh Châu, không đơn giản là để nhận biết truyền nhân mà còn để khai mở trận địa bên ngoài? "



[ Ký chủ thông minh ]



" Ha! Thú vị đó chứ "



[ Nơi đây tụ hội tất cả linh khí của trời đất trong thế giới này. Có thể nói nơi đây tu luyện là một điều lý tưởng. Mà ký chủ không định tạo Nhẫn Vạn Hóa và thanh kiếm của người sao? ]



" Tốt lắm! Ta cũng định như vậy "



Cô bước đến gần hơn với thanh kiếm kia


" Ý...hủ... ật ỏi. Anh iếm ầy uy ực ô ong. Nười ật ông ầm ường ( Ký chủ thật giỏi. Thanh kiếm này uy lực vô song. Người thật không tầm thường) "



Hai cái má của tiểu Bát Đản bị cô nhéo đến ửng đỏ



" Ừa... "



" Bên ngoài đã xảy ra rất nhiều chuyện, e rằng nơi đây không an toàn. Chúng ta mau thoát ra "



Nói rồi cô cùng tiểu Bát Đản biến mất, chỉ để lại sự rạn nứt cùng linh khí bị rối loạn. Bỗng từ đâu đó đi vào một đám người của Linh Sơn.



" Lão sư... "



Nhìn thấy cảnh tượng này, Mặc Sĩ Tuyệt Ca liền kinh hoảng



" Chuyện này là sao? " Hi Vân đi lên chạm vào vết nứt



" Tà khí và linh khí vẫn còn dao động. Không trung bị nhiễu loạn " Lão sư trầm ngâm nhìn vào không gian vô định



" Lão sư, nhìn nè "



Tiểu Linh đi đến la lên chỉ vào Cửu Thiên Huyền Lôi kiếm



" Chuyện này... " Lão sư nhìn thấy vết nứt trên kiếm liền sững sờ



"... "



Rầm!



Ông ta phát ra một chưởng xuống nền đất. Gương mặt uy nghiêm tức giận



" Ai lại to gan như vậy? "



" Chuyện này không đơn giản " Hi Vân đứng lên bước lại gần



" Hừ! Chắc chắn là Ma tộc. Bọn họ giả dạng hoàng đế thì không nói. Nhưng khi vừa đến thì lại xảy ra chuyện " Tiểu Linh oán hận nói



" Đúng! Ta sẽ không tha cho chúng " Lão sư tức giận chạm nhẹ vào thanh kiếm



" Không được! Chuyện này vẫn chưa làm rõ... " Mặc Sĩ Tuyệt Ca đi lên bác bỏ



" Mặc Sĩ trưởng lão, ngài không thể nói như vậy. Ngài không thấy mọi chuyện quá trùng hợp sao? " Tiểu Linh nhìn hắn nói



" Ta... "



" Được rồi! Các con mau chuẩn bị. Đêm nay ta sẽ tiêu diệt Ma Tôn. Cửu Thiên Huyền Lôi kiếm con không thể sử dụng. Thậm chí bây giờ uy lực cũng bị giảm... e rằng... " Lão sư nhìn Mặc Sĩ Tuyệt Ca âm trầm nói



" Vậy phải làm sao? " Hi Vân nghi hoặc bước lên



" Được! Khai mở Vạn động. Ta sẽ khiến cho Ma Tộc hối hận " Lão sư tức giận quay đi để lại ba người đang kinh hãi



" Vạn động? Không thể nào... "