Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 30 : Độc Đế Ma Tôn! Khuynh Thế Thiên Hạ 19

Ngày đăng: 12:15 30/04/20


Cô dần mở ra hàng mi cong vút, đôi mắt sau lớp vải trắng của cô nhìn căn phòng rộng lớn. Ngồi dậy cô dựa vào thành giường, nhẹ đưa tay sờ lên gương mặt mình. Cô vươn khóe môi



" Đã bao lâu rồi? "



[ Để vào thế giới của một người nào đó thì tốn rất nhiều thời gian. Đã hơn 1 tháng người ngủ rồi ]



" Sao? "



[ Thế giới của một người rất đáng sợ, không phải muốn vào là có thể vào. Nếu người bất cẩn dù chỉ một chút cũng sẽ mãi mãi bị giam cầm trong thế giới của người đó ]



" Vậy là đã hơn 1 tháng... lâu nhỉ "



Cô gật đầu cảm thán, sau đó vô tình chạm vào thanh kiếm của Ly Hoàng để lại. Nó được treo trên tường, cô bước lại lấy nó xuống...



" Thanh kiếm này... "



[ Nó là tiên kiếm ]



"... "



[ Uy lực không hề thua kém Cửu Thiên Huyền Lôi kiếm ]



" Ly Hoàng đã kề vai sát cánh với thanh kiếm này suốt mấy năm ròng rả... "



Cô lắc đầu sau đó thanh kiếm biến mất, cô đã cất thanh kiếm vào hệ thống



" Không ngờ thế gian này lại có một loại người sống như không sống... "



[... ]



" Trái tim của con người thật đáng sợ... Nó luôn tồn tại một mặt tối của quỷ dữ. Sẽ trỗi dậy và trở nên khát máu bất kì lúc nào "



[ Người đang thương cảm cho Ly Hoàng? ]



" Thương cảm? Ha! Không, ta không hề có cảm giác nào như thế. Đó là số phận của hắn, chỉ có thể trách hắn ngu ngốc "



[ Ký chủ! Người thật vô tâm ]



Từ ngoài cửa một người nam nhân đi vào, tuấn mĩ vô song. Cơ thể tỏa ra sự cao quý...



" Nàng tỉnh rồi? "



" Thất vương... "



Phải! Người vừa bước vào là tên nam9... Hiên Viên Khải Minh



" Nàng đã ngủ hơn 1 tháng, khiến ta vô cùng lo lắng "



Đôi mắt hắn hiện lên sự hoảng sợ vẫn còn vươn lại...



" Đa tạ ngài đã quan tâm "



" Nàng có sao không? Có cảm thấy mệt mỏi không? Ta nghe nói nàng bị thanh kiếm đầy tiên khí của Ly Hoàng làm mất ý thức "



" Không sao! Ta đã thấy khỏe lại... Nhưng... "
" Thì ra là ngươi " Cô bình thản nhìn nàng ta



" Ly Hoa công chúa, ta thấy ngươi nên đi rồi "



Nói rồi nàng ta vung chưởng đánh Hi Y và Ly Hoa ra phía xa, khiến hai nàng ta phun máu mà chết...



Cô lẳng lặng nhìn mọi thứ



" Sao nào? Ta khiến ngươi vui chứ? "



Hi Vân mỉm cười chế nhạo nhìn cô



" Hi Vân tiểu thư quả nhiên mưu sâu kế hiểm. Cố tình lợi dụng Ly Hoa và Hi Y tìm tôi. Và Bát vương chết cũng nằm trong kế hoạch của cô? "



" Ha ha! Phải "



" Thật ngu ngốc "



" Ngu ngốc? Ha ha! Ta sẽ khiến ngươi trở thành một kẻ sống không bằng chết. Mãi mãi chìm trong ngục tối... "



Hi Vân nói xong liền dùng một chưởng đánh vào cô, sát khí hiện hữu trong đôi mắt nàng ta. Cô lùi lại, từ không trung Hiên Viên Khải Minh bay đến. Đón nhận một chưởng kia của Hi Vân



" Phụt... "



Hi Vân kinh ngạc nhưng đôi mắt lại hiện lên sự tàn ác mạnh mẽ hơn, nàng ta vung kiếm bay đến chĩa vào ngực hắn. Hắn ôm cô vào lòng, nhát kiếm đâm xuyên tim. Máu chảy ra ướt đẫm một mảng y phục, đôi mắt hắn nhìn vào Hi Vân



" Ta yêu ngươi, nhưng thứ ngươi cho ta là hình ảnh ngươi ôm ả ta vào lòng? Dù chết ngươi vẫn muốn bảo vệ ả ta? "



Hi Vân đau đớn gào lên, sau đó rút kiếm ra. Khải Minh nhìn cô sau đó quay qua Hi Vân



" Dừng lại đi... "



Hắn gục xuống trong tay cô, Hi Vân tỏa ra một luồn ma khí. Chiếc vòng cổ màu đen tỏa ra tà khí, Nhất sát đi đến tháo ra sợi dây chuyền kia. Rốt cuộc cô cũng hiểu, ma tộc đã lợi dụng nàng ta...



[ Chu cha mẹ ơi! Sao nhiều người lợi dụng nhau vậy? ]



Cô nhìn nàng ta kinh hãi nhìn thi thể Khải Minh, nước mắt nàng ta rơi xuống...



Cô đứng dậy, Hi Vân đi lại ôm hắn vào lòng gào thét...



" Không! Ta xin lỗi, Khải Minh. Tỉnh dậy đi, ta xin chàng... ta yêu chàng. Ta yêu chàng, dù chàng không để ý ta. Nhưng chỉ cần chàng hạnh phúc, thì ta cũng chấp nhận. Ta xin chàng... "



Nàng ta điên cuồng lay cơ thể đang dần lạnh ngắt của Khải Minh. Đáy lòng nàng ta dâng lên sự đau đớn tột cùng, run rẩy cầm thanh kiếm dưới mặt đất tự vẫn. Nước mắt chảy dài gục xuống lòng ngực của hắn....



" Ta yêu chàng... ta sẽ cùng chàng đi đến hoàng hà... "



Bầu trời trong xanh mát mẻ, từng cơn gió thổi qua bay đi mùi máu. Cô đứng một bên nhìn hai thi thể... không! Phải 3 mới đúng. Gương mặt cúi xuống, cô đưa tay gỡ mảnh vải kia ra. Đôi mắt màu đỏ máu của cô nhìn vào dòng máu trên mặt đất. Đôi mắt nhìn vào họ nhưng lại không hề phản chiếu bất kì hình ảnh nào của họ. Như một thứ gì đó vô định, tàn độc... Nhưng lại bình thản, yên tỉnh như dòng suối lạnh...



[ Ký chủ! Người thật độc ác ]



" Ha! Trò chơi sắp kết thúc rồi, hãy tận hưởng giây phút cuối cùng đi "



Khóe môi cô vươn lên nụ cười nhạt, nhưng lại như không cười. Sắt lạnh và tàn nhẫn...