Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương
Chương 39 : Pa Pa...! Tránh Xa Ta Ra 7
Ngày đăng: 12:15 30/04/20
Lại một ngày nữa trôi qua, cô vẫn nằm trên giường với cơ thể suy nhược. Donald nhìn ra bầu trời đã tạnh mưa, đôi mắt lạnh lẽo và sâu như đại dương khiến người khác không thể biết hắn đang nghĩ gì.
Cạch!
" Bệ hạ! Thần về trễ, xin người thứ tội "
Tiếng nói cung kính của First vang lên. Donald quay lại lạnh nhạt
" Lấy được nước về chưa? "
" Vâng! Đã xong "
First nói rồi bước lại gần cô, lấy từ hông ra một bình sứ dài xinh đẹp
" Để ta làm "
Donald nói rồi ngồi xuống giường, tay cầm lấy bình sứ. Tay còn lại đỡ thân thể nhỏ bé của cô ngồi dậy. Từ bình sứ chảy ra dòng nước thanh khiết đi vào miệng cô. Cô có thể cảm nhận được sự thanh mát đang lan dần trong cơ thể. Đôi mắt nhẹ run hé mở ra
" Bệ hạ... "
First vui mừng lên tiếng, Donald đưa bình sứ cho First sau lại đặt tay giữa bụng cô. Từ bàn tay phát ra ánh sáng vàng
" Khụ... "
Miệng nhỏ của cô ho ra máu, gương mặt nhợt nhạt
" Bệ hạ, tại sao lại vậy? "
Nhìn thấy cô suy nhược, First liền bàng hoàng hỏi
" Sau này con bé sẽ rất yếu ớt "
Donald đặt cô nằm xuống giường, đứng lên đi lại ghế sô pha ngồi xuống
" Tại sao lại như vậy? Đã có nước thánh Asu, lại được bệ hạ truyền phép thuật. Công chúa... "
" Trong cơ thể nó không có ma thuật. Nay lại bị dòng khí tức ma pháp hắc ám xâm nhập. Sớm nên mất mạng... "
" Vậy... sau này công chúa sẽ chỉ là một người yếu đuối "
" Phải! Đúng là vô dụng "
Donald nâng tách trà đưa vào miệng uống.
" Bệ hạ!... "
" Không cần nói nữa. Cung điện mới sao rồi? "
" Đã được sắp xếp đầy đủ như lời dặn của ngài "
" Được! Đưa con bé qua bển. Cho người hầu chăm sóc cẩn thận, đưa Gunra qua luôn. Đổi tên thành cung điện Lục Bảo "
" Vâng! "
________________
Từ khi uống cái nước thánh gì đó, cô liền được đưa đến một cung điện mới. Nơi đây trang hoàn và lộng lẫy vô cùng, thứ gì cũng không thiếu. Gunra từ lúc đó cũng càng cẩn trọng hơn, cơ thể cô vẫn yếu ớt như vậy. Nhưng bất quá đã có thể ngồi được
Từ khi uống cái nước thánh gì đó, cô liền được đưa đến một cung điện mới. Nơi đây trang hoàn và lộng lẫy vô cùng, thứ gì cũng không thiếu. Gunra từ lúc đó cũng càng cẩn trọng hơn, cơ thể cô vẫn yếu ớt như vậy. Nhưng bất quá đã có thể ngồi được
" Công chúa! Mau ăn trưa "
Gunra dịu dàng đi vào, trên tay cầm chiếc khay đựng đồ ăn.
" Cảm ơn... "
Tôi mỉm cười nhìn Gunra, ngồi ngay ngắn trên giường.
" Công chúa cảm thấy thế nào rồi? "
" Rất ốt ( Rất tốt) "
" Nếu người thấy có chỗ nào không khỏe thì cứ nói ta "
" Ừa "
" Nào ăn đi "
Gunra đút cháo cho cô, vừa lo lắng xem xét cho cô vừa mỉm cười dịu dàng. Sau một hồi tô cháo cũng ăn xong
" Công chúa! Người nằm nghĩ đi "
" Gunra... muốn ik ra ngoài chơi "
" Sao? Không được "
" Đ... i...đi "
Cô nắm lấy vạt áo Gunra năn nỉ.
" Được rồi! "
Gunra không đành lòng liền bế cô lên đi ra ngoài. Khuôn viên rộng lớn với những loài hoa muôn sắc xinh đẹp. Cô trong lòng cảm thấy khó chịu
" Đi bộ... "
" Công chúa... "
" Đi... bộ... "
" Haizz! "
Gunra thả cô xuống, đôi chân mềm mại của cô dẫm lên bãi cỏ xanh. Khóe môi mỉm cười tươi chạy đi, cơn gió mát mẻ thổi qua. Cô đi đến những loài hoa xinh đẹp kì lạ mà cô chưa từng thấy. Cầm lấy một bông hoa như hoa hồng nhưng lại có 2 màu xanh dương và tím sen
Đây là hoa gì?
[ Theo kiểm tra thì nó là những loài hoa được kết hợp. Hầu như không thể biết tên, chỉ có thể gọi chung là: Những đóa hoa của trời ]
Hoa của trời?
[ Ký chủ! Nó có gai đó ]
Vậy sao?
Cô buông bông hoa ra, nhìn kĩ vào nó. Bĩu môi nhẹ rồi đi đến nơi khác.
" Công chúa! Đừng chạy nữa "
Gunra lo lắng đi theo sau
Rầm!
Cô vừa cười vừa chạy, không ngờ lại đâm vào một cái cột đình ngã xuống bãi cỏ. Gunra hoảng hốt chạy lại đỡ cô
" Công chúa! Người không sao chứ? "
Cô đưa bàn tay nhỏ bé lên xoa trán. Ngước lên nhìn xem ai lại để cột đình ngay khuôn viên
" Bệ... hạ... Tham kiến bệ hạ. Mặt trời của Fislin, mong ngài sẽ luôn sáng chói và rực rỡ "
Gunra kinh hãi, quỳ xuống cung kính. Cô cũng khá kinh ngạc, thì ra cột đình mà cô đâm trúng là chân của hắn...
" Pa pa... "
Cô đứng dậy mỉm cười, Donald liếc mắt xuống. Gương mặt tuấn mĩ âm trầm đáng sợ, hàn khí tỏa ra xung quanh
" Chẳng phải nói tịnh dưỡng sao? "
" Bệ hạ! Là lỗi của thần, thần đã đưa công chúa ra đây... "
Gunra hoảng sợ nói, cô quay lại nhìn Gunra rồi nhìn hắn mỉm cười
" Con nhớ pa pa "
" Nhớ ta? "
" Ừ... nhớ... "
" Ha! "
Hắn nhếch môi chế giễu lạnh lùng nhìn cô
" Công chúa "
Tiếng nói khác lại vang lên, cô nhìn ra sau lưng Donald
" First "
Cô mỉm cười nhẹ kêu tên kị sĩ
" Người nhớ tên thần sao? Thật hạnh phúc "
First hạnh phúc nhìn cô, đôi mắt cảm động sắp khóc
" Hừ! "
Donald liếc nhẹ ra phía sau, tiếng hừ lạnh khiến First và Gunra run lên. Donald nhìn cô, sau lại cúi xuống bế cô lên
" Pa pa...? "
" Đi dạo. Hai ngươi ở lại "
Hắn nói rồi bước đi, để lại First và Gunra đứng đó ngơ ngác.
________________
Donald bế cô đến một rừng cây trắng xóa. Tất cả mọi thứ đều màu trắng, kể cả cây lá và cành...
" Pa pa... nơi nào vậy? "
" Rừng Băng "
Donald thả cô xuống. Cơn gió thổi nhẹ qua, cô ngước nhìn lên những tán cây. Từng chiếc lá trắng rơi xuống, đáy mắt cô giờ đây là hình ảnh của khung cảnh xinh đẹp này. Một màu trắng xóa thanh khiết, cảm giác lạnh lẽo xung quanh đưa người vào hầm băng nhưng lại như đứng giữa đỉnh núi mà tự do. Cảm giác trong lòng cô giờ đây rất dễ chịu, cô như được thả lỏng và quên hết những ưu phiền. Tự do tự tại, không màn chuyện trần gian...
" Đẹp thật... "
Cô mỉm cười rồi chạy đi, Donald vẫn đứng đó nhìn thân hình nhỏ bé của cô chạy nhảy trong không gian mênh mông ấy. Khu rừng rộng lớn như một thế giới riêng biệt, cô mỉm cười đưa tay cảm nhận sự lạnh lẽo xung quanh. Thân thể nhỏ bé của cô giống nhứ bị vùi lấp bởi sự kì diệu này, nhưng lại như nổi bật bởi vẻ đẹp và nụ cười thỏa mãn...