Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 41 : Pa Pa...! Tránh Xa Ta Ra 9

Ngày đăng: 12:15 30/04/20


Cô vừa thức dậy muốn đi ra ngoài dạo chơi. Bầu trời trong xanh mát mẻ khiến tâm tình của cô rất tốt, bỗng cô thấy rất nhiều người chạy tới chạy lui trông vô cùng bận rộn. Liền tò mò đi vào cung điện chánh, người hầu xung quanh thấy cô cũng chỉ cúi đầu qua loa rồi chạy đi.



Cô cảm thấy kì lạ liền nhìn theo quan sát



" Công chúa! Sao người đến đây? "



Tiếng nói của First vang lên, hắn mỉm cười ngồi xổm xuống



" Họ làm gì vậy? "



" A! Người không biết sao? 2 ngày nữa là tới sinh nhật của bệ hạ "



" Sinh nhật...? "



Cô ngây thơ nghiêng đầu hỏi



" Phải! Bây giờ ai cũng đều bận rộn với việc này 😊 "



Cô mỉm cười thật tươi khiến First ngẩn người



" Vậy pa pa thích gì? "



" Hử? Bệ hạ sao? Hầu như... thứ gì ngài ấy cũng không thích... "



[ Cũng phải! Hắn có thiếu thứ gì đâu chứ ]



Tiểu Bát Đản cảm thán



" Vậy pa pa muốn quà gì? "



" Quà? Ưm... thần cũng không biết "



Tên này vô dụng hơn mình nghĩ... -_-!



" Vậy thôi! Đi nha... "



Cô nở nụ cười rồi bái bai First Cô bước ra khuôn viên với gương mặt vô cảm



[ Ký chủ có tính toán gì sao? ]



Hừ! Phiền rồi đây. Ngươi nghĩ xem tên đó cần gì?



[ Ký chủ không biết sao ta biết được ]



... Phải rồi!



Cô vừa dứt lời thì liền biến mất, giống như chưa từng xuất hiện...



________________



Không gian:



Cô trở lại thân thể cũ vào trong nhẫn vạn năng, nhìn xung quanh cô cảm thấy vô cùng bất ngờ




" Ký chủ và con rắn này sao? Tự nói đi "



" Chủ nhân và ta không tính là kí khế ước. Vì đây là do ta tình nguyện theo người... Nhưng người có được một con thần thú thượng cổ như ta cũng nên hãnh diện một chút ~^O^~ "



" Hừ! Thần thú thượng cổ? Giờ ngươi nhìn giống sao? Giờ ngươi so với một con rắn bình thường cũng chỉ hơn có chút. Nói ngươi là thần thú có quỷ mới tin →_→ "



Tiểu Bát Đản hất mũi khinh thường



" Ê ê! Nói sau ta cũng là thần thú, dù ta có trở nên yếu đuối cũng đủ đánh chết con hồ ly heo như ngươi nha. Đừng có ở đó mà khinh thường "



" Đủ rồi! Hai ngươi cãi đủ chưa. Vậy tiểu Huyết, ngươi phải làm sao thì ma pháp của ngươi mới có thể trở lại? "



" Chỉ cần chủ nhân... "



Tiểu Huyết chưa kịp nói xong cô đã chen vào



" Ta không luyện ma pháp "



" Ểh 😨? "



" Ha! Xem ra ngươi phải là con rắn vô vụng mãi mãi rồi "



Tiểu Bát Đản cười chế giễu



" Chủ nhân! Người nên nghĩ lại đi, người cũng phải đến từng thế giới khác để thực thi nhiệm vụ... "



" Ký chủ! Ta thấy người vậy đủ rồi, học ma pháp chi tốn công sức lắm "



Tiểu Bát Đản nhảy lên người cô, dùng hai chân trước bóp vai cho cô nịnh nọt. Sau lại quăng cho tiểu Huyết nụ cười khiêu khích



" Ngươi... À ha! Cũng được thôi. Dù sao ta cũng đâu cần có lại phép. Chỉ vì ta vốn lo cho chủ nhân thôi, những thế giới chủ nhân đến sẽ có dị giới, huyền huyễn... Nếu không có ma pháp thì e là... "



Tiểu Huyết liếc qua chỗ khác chập chừng, nhưng đôi mắt lại nhìn tiểu Bát Đản chế nhạo



" 😨😨😨... "



Quả nhiên sắc mặt tiểu Bát Đản trở nên tệ. Cười gượng nói với cô



" Ký chủ nà! Ta thấy không có ma pháp thì không ổn lắm đâu. Chết chùm như chơi ấy, hay là người siêng siêng cố gắng luyện đi. Dù sao cũng tội nghiệp cho con rắn thúi đó, nó không có ma pháp làm sao nhìn mặt thần thú khắp phương chứ. Ha "



" Xì! 😏 "



Tiểu Huyết nở nụ cười khinh thường



" Nếu hai ngươi đã nói vậy thì được "



" Thật sao? Vậy chủ nhân người... "



" Khoan đã! Đợi ta xử lý xong một vài chuyện trước. Ta cần ngươi giúp đó..."



" Hể??... "