Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 43 : Pa Pa...! Tránh Xa Ta Ra 11

Ngày đăng: 12:15 30/04/20


Kể từ ngày sinh nhật của Donald đã trôi qua 7 năm, cô đã 11 tuổi. Cô càng lớn dung nhan càng xinh đẹp, tên hoàng đế cũng đối với cô càng ngày càng tốt... Còn về phía của Fislin Rai hắn đã vào quân đoàn kị sĩ dù chỉ mới 13 tuổi. Những năm qua điều được cô dùng thân phận khác mà dạy kiếm thuật nên lấy được lòng hoàng đế nhờ vào những chiến tích không nhỏ. Đối với mọi người đều lạnh nhạt...



Và Fislin Diana, cô công chúa đó đã trở thành thiên tài trong học viện ma pháp, người người ngưỡng mộ. Hằng ngày khi trở về đều quấn quýt lấy Donald. Cô ta cùng Belin RiYu chơi thân với nhau, thậm chí là William Robest cũng hay dính chặt lấy nhau. Hoàng đế cũng rất hài lòng với cô công chúa nhỏ này...



Cô ngồi trên giường nhìn ra ô cửa sổ, đôi mắt trở nên lạnh lẽo. 7 năm... đó là khoảng thời gian mà cô đã cảm nhận được cái gì gọi là khó khăn. Cô vậy mà lại ở cái nơi này 7 năm dài đằng đẳng, thật khiến lòng người khó chịu...



[ Ký chủ! Sao người lại không vui như vậy? ]



" Hừ! 7 năm đó, ta ở đây đã 7 năm rồi, sau này còn phải ở thêm vài năm nữa. Ta làm sao có thể thấy vui? "



" Haizz! Kêu chủ nhân luyện pháp đi mà không chịu. Bỏ phí nhiều thời gian như vậy? "



Tiếng nói tiểu Huyết vang lên uể oải



" Ta cũng đọc sách mà "



" Đọc sách? Học pháp thuật người không học. Bỏ thời gian ra đọc hơn ngàn cuốn sách để làm gì chứ? "



[ Ký chủ làm vậy chắc chắn có nguyên do ]



" Hừ! Sách thì có gì mà hay "



Tiểu Huyết lè lưỡi rắn không tin



" Tiểu Bát Đản nói đúng, sách rất có ích "



" Chủ nhân thấy nó có ích như thế nào? "



" Tất cả những ma pháp đều được ghi lại. Sách là một kho tàng vô hạn không hồi kết. Nó giúp ta hiểu biết thêm và nhìn ra mọi thứ, nếu như ta học ma pháp, biết tất cả loại võ. Dù cho ta có mạnh nhất tam giới thì cũng sẽ có một ngày chết dưới mưu kế của kẻ khác. Cái đó người ta gọi là hữu dũng vô mưu... "



Cô lạnh nhạt nói ra từng lời nhìn lên bầu trời qua ô cửa sổ...



" Vậy ít nhất chủ nhân cũng nên học pháp thuật một chút "



" Ngươi yên tâm, khi hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này xong ta sẽ tập trung tu luyện "



" Thật sao? Vậy thì khi nào mới có thể hoàn thành? "



Tiểu Huyết vui vẻ hỏi



"... Ta không biết... Lòng người ở thế giới này thật không thể lường. Ta cũng thật sự cảm thấy khó chịu "



[ Vậy ký chủ đã có kế hoạch? ]



" Ha! Trong mưu có kế, trong kế có mưu. Ta tự có tính toán... "



" Cũng chỉ tại cái con hồ ly ú nhà ngươi. Có cái cốt truyện cũng không dò được. Vô dụng "



[ Ê! Nói gì đó, ngươi thì biết cái gì? Tại hệ thống vẫn chưa thể dò xét chứ bộ. ]



Hai đứa nó lại tiếp tục cãi nhau trong đầu cô.



" Đủ rồi! "



[ Hừ! Ký chủ người xem con rắn này thật đáng ghét. Sao người lại nhận nó chứ, nướng lên ăn chẳng phải tốt hơn sao ● 3● ]



" Nướng ngươi thì có cái con hồ ly thúi. Ngươi mập mạp như vậy chắc thịt rất nhiều "



[ Thịt rắn ngon hơn hồ ly ]



" Thịt ngươi mới ngon đó cái con hồ ly thúi "



....




Tất cả mọi người đều đứng hình, không gian như ngưng động. Gunra sợ hãi nhìn gương mặt âm trầm của Donald, quỳ xuống



" Xin bệ hạ bớt giận. Công chúa không cố ý "



First đi lên nhìn cô mỉm cười thật tươi



" Công chúa đừng giỡn như vậy mà. Nào, thần và bệ hạ đã rất nhớ người... "



" Ngươi là ai? Ta từng gặp nhau sao? "



Cô nghiêng đầu hỏi, nụ cười trên môi First tắt hẵn. Đôi mắt rưng rưng



" Công chúa không nhớ thần sao? Hu hu... "



Bây giờ mọi người liền nhìn nhau bàn tán



- Công chúa sao lại như thế?



- Cả cha mình cũng không nhớ ra, đúng là không biết nên nói gì



- Bệ hạ thật đáng thương khi có đứa con như vậy



- Đúng đó, chỉ có công chúa Diana mới ngoan hiền giỏi giang



- Nghe đâu công chúa nhỏ này còn là một phế vật



- Cùng là chị em sao lại khác một trời một vực như thế?



....



" CÂM MỒM! "



Tiếng quát chứa âm hàn của Donald khiến ai cũng cúi đầu không dám ho he gì nữa. Donald vươn tay ôm chầm lấy cô



" Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì? Nói! "



Gunra sợ hãi cúi đầu



" Thần cũng không biết. Khi thần nhắc đến bệ hạ trở về thì công chúa đã không nhớ ra người nữa "



" Tại sao lại như vậy? Các ngươi có bảo vệ tốt công chúa hay không? "



" Bệ hạ! Công chúa thật sự không bị gì cả "



Gunra sợ hãi nói. Diana đi lên mỉm cười nhìn cô



" Eira, em sao vậy? Đây là pa pa của chúng ta mà. Nào, gọi pa pa đi "



Cô nheo mài lại, đôi mắt chảy xuống từng giọt nước mắt... Donald đưa tay lau nước mắt cho cô



" Không được khóc. Không nhớ thì thôi, đừng sợ "



" Bệ hạ... "



First muốn nói gì đó nhưng bị Donald cản lại. Bế cô lên...



" Về tẩm điện. Ta nếu còn nghe một lời nào như thế nữa thì ta sẽ cho các ngươi nếm mùi đau khổ "



Nói rồi đoàn người cùng đi, dưới bầu trời bao la rộng lớn. Cô được Donald bế đi, đôi mắt cụp xuống che dấu tia sáng lạnh đầy tàn độc vừa xẹt qua rất nhanh...



Hãy bắt đầu ván cờ nào...