Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 48 : Pa Pa...! Tránh Xa Ta Ra 16

Ngày đăng: 12:16 30/04/20


Tiếng nói lạnh lẽo uy quyền vang lên, Donald dẫn theo First đi đến. Trông thấy một màn này liền nheo mài lại, cô thấy hắn mỉm cười chạy qua



" Pa pa "



Donald ngồi xổm xuống đối diện với cô, những người còn lại khi thấy hắn đều đồng loạt quỳ xuống



- Bệ hạ...



Donald nhìn đến một bên mặt bị đỏ lên của cô, gương mặt âm trầm



" Ai đánh con? "



Nước mắt cô chảy xuống



" Là dì đó... hic... dì ta đánh Eira, còn đánh cả Gunra nữa "



Hắn đứng lên nhìn đến đám nữ nhân, trong đôi mắt chứa sát khí nhìn đến phía Ruty



" Bệ... bệ hạ "



" Pa pa, chị ta lúc nãy còn nói Eira là phế vật. Chị ta nói Eira là thứ ti tiện "



Lời nói của cô càng khiến Ruty xanh mặt, đôi mắt độc ác lườm cô. Cô thấy vậy liền nép ra phía sau Donald



" Bệ hạ! Quả như công chúa nói "



Saint để tay chấp lên vai trái khom người xác nhận



" Bắt lại "



Một đám kị sĩ đi lên bắt lấy Ruty và những nữ nhân kia



" Giam lại, tra tấn "



Lời nói của Donald nhẹ nhàng nhưng lại khiến người khác run sợ, trong đôi mắt còn hiện lên một tia khát máu



" Bệ hạ... ta... ta là công chúa của Layra, là Layra Ruty công chúa danh giá. Người không được phép làm vậy với ta "



Donald nhếch môi phất tay, thì một đạo ánh sáng màu xanh có hình lưỡi liềm sắc nhọn chém đến Ruty



" Aaaa "



Tiếng la hét thất thanh vang lên, trên bụng máu nhỏ xuống từng giọt. Ruty trợn tròn mắt nhìn đến Donald



" Ngươi đang xem thường ta? Giải đi "



Tiếng nói lạnh lùng quyết tuyệt, Ruty bị đưa đi. Trước khi đi còn nhìn qua cô bằng ánh mắt thù hận đầy căm phẫn.



Gunra thấy mọi chuyện đã xong liền chạy qua cô lo lắng



" Công chúa không sao chứ? "



" Ta không sao, chị có sao không? "



Gunra nước mắt chảy xuống



" Thần không sao, công chúa không gì là tốt rồi "



Cô mỉm cười hướng Saint



" Cảm ơn anh Saint "



" Đó là bổn phận của thần "



Dù nói vậy nhưng trong giọng nói của Saint vẫn có cảm giác buồn bã và phức tạp. Chưa gì đã quỳ xuống cúi đầu



" Thần đã đến trễ, đã để công chúa bị thiệt thòi "



Cô đưa tay lên sờ cái má bị tát lúc nãy mỉm cười lắc đầu



" Không sao, pa pa đã giúp ta rồi mà "



Donald nhìn cô và Saint nói chuyện, nheo mài lại
Cô gật đầu mạnh, đôi mắt lóe sáng



" Một xâu, nặng hình hoa tuyết "



- Vâng!



Một lát sau cô cầm xâu kẹo hình hoa tuyết vui vẻ



" Ưm... ngọt quá. Anh ăn không "



Cô đưa lên trước mặt hắn, Saint do dự nhưng rồi vẫn cúi xuống cắn một miếng



" Ngon không? "



" Ừ "



Thế là cô cùng Saint dạo khắp nơi, cô mua được rất nhiều đồ. Chớp mắt đã tới buổi chiều... Cô cùng Saint cưỡi ngựa đi lên núi để ngắm hoàng hôn, vừa đi vừa cảm nhận cơn gió mát mẻ. Cô xuống ngựa chạy đến nhìn hoàng hôn đỏ ấm áp, ngồi xuống...



" Thật đẹp "



" Công chúa thích là được "



Cô quay qua Saint nhìn chằm chằm hắn



" Sao vậy công chúa? "



Saint cảm nhận được ánh mắt của cô liền hỏi



" Sao anh lại không mở mắt? "



Câu hỏi của cô khiến Saint hoảng hốt, cô nheo mài lại



" Hãy mở mắt nhìn Eira đi "



" Nhưng... thần... "



" Mở! "



Dưới sự kiên định của cô, Saint từ từ mở mắt. Cô kinh ngạc khi thấy đôi mắt của Saint, nó có hai màu... Bên trái có màu đen như cẩm thạch. Một bên lại màu xám trắng vô hồn. Saint thấy cô như vậy liền né tránh



" Thần khiến công chúa hoảng sợ rồi "



" Anh Saint thấy được Eira phải không? "



" Hử? "



" Anh đã nhắm mắt khi đối mặt với Eira, anh sợ Eira sợ anh phải không? "



"... Thần... "



Cô mỉm cười nhìn Saint, bàn tay nâng mặt hắn lên



" Anh Saint đẹp lắm. Một vẻ đẹp hiếm lạ "



Saint kinh ngạc sững sờ nhìn nụ cười của cô



" Công chúa... "



" Anh Saint đẹp lắm, Eira không sợ. Nên đừng né tránh nữa "



Saint cúi đầu, từ khóe mi chảy xuống một giọt nước mắt.



[ Đàn ông gì đâu mau nước mắt →_→ ]



" Cảm ơn... cảm ơn công chúa "



Cô ôm lấy cổ Saint, đôi mắt ánh lên sự chán nản.



Nhàm!



Dưới ánh hoàng hôn ấm áp, hai bóng người trên dãy núi dựa vào nhau. Nhưng trong lòng hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau, một kẻ tàn nhẫn độc ác, mãi mãi không để ai vào mắt, tất cả chỉ như một trò chơi. Còn một người lại như có tâm sự, như có một nỗi đau nào đó rất lớn đang dày vò. Hai con người dù đang ở rất gần, nhưng khoảng cách vô hình lại rất xa, như hai khoảng trời trái lập...