Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 51 : Pa Pa...! Tránh Xa Ta Ra 19

Ngày đăng: 12:16 30/04/20


Buổi sáng bình minh trong lành, ánh sáng mát mẻ chiếu rọi vào khung cửa sổ của một căn phòng rộng lớn. Donald ngồi bên cạnh nhìn người con gái đang ngủ trên giường, hàng mi người con gái xinh đẹp đó run nhẹ. Đôi đồng tử xanh dương nhạt mở ra



"... Pa pa... "



" Con tỉnh rồi sao? "



Donald đỡ Diana ngồi dậy



" Pa... người đã chăm sóc cho con gái sao? "



" Ta vừa mới đến "



Diana mỉm cười nhẹ, hạ mắt nói



" Xin người hãy tha thứ cho Eira, con biết em ấy không cố ý "



Donald không nói gì, lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ



" Pa pa... xin người... "



Cạch!



Diana muốn nói gì đó thì cánh cửa phòng bật mở, First gấp gáp chạy vào, Donald thấy hành động của First liền nheo mài



" Có chuyện gì... "



" B...bệ... hạ, tiểu công.... tiểu công chúa... "



Donald nghe First nhắc đến cô liền đứng lên



" Con bé làm sao? "



" Tiểu công chúa... "



First vừa thở vừa nói không ra lời, Donald không màng tới trực tiếp đi ra ngoài. Diana ở trong phòng đôi mắt híp lại...



________________



Donald đi đến cung điện của cô, trực tiếp vào phòng. Hắn nhìn đến Gunra đang ôm mặt quỳ đó khóc, bên cạnh là Hundin và Saint. Trên chiếc giường rộng lớn, thân ảnh cô nằm đó, hai tay để trên bụng. Gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt, hàng mi nhắm chặt lại...



Donald sững sờ bước đến gần, nâng cơ thể cô lên. Hắn có thể cảm nhận ở nơi cô đã không còn tồn tại sự sống, Hundin lắc đầu nói



" Tiểu công chúa... đã mãi mãi ra đi... "



Lời nói của Hundin càng khiến Donald bàng hoàng, đôi tay run rẩy vươn ra chạm vào gương mặt lạnh ngắt của cô



"... T...tại sao? "



Hundin đưa ra lọ thuốc độc



" Công chúa đã uống nó tự sát "



Mọi thứ giờ đây như ngưng đọng lại, Gunra ôm mặt khóc




" Eira... là con...? "



" Pa pa... Eira rất nhớ người "



Cô mỉm cười nói, Donald khóe mi chảy xuống nước mắt



" Là con... con đã trở về. Phải không? "



Cô bước lại đưa tay lau nước mắt cho hắn, đôi mài nheo lại, ánh mắt hiện lên đau buồn



" Pa pa tiều tụy quá. Eira thích nhìn thấy pa pa đẹp trai như xưa cơ "



" Ta... ta biết rồi... ta sẽ làm theo ý con. Chỉ cần con trở lại bên cạnh ta thôi "



Donald nói, cô mỉm cười lắc đầu



" Eira không thể về bên pa pa được nữa "



" Tại sao? Tại sao chứ? Con không thương ta nữa sao? "



Donald hoảng loạn, nước mắt lần nữa chảy ra.



" Pa pa... pa pa phải cẩn thận. Sắp tới anh trai sẽ cùng đội quân muốn chiếm lấy ngôi vị của người. Phải cẩn thận "



" Sao? Làm sao có thể? "



" Anh trai sẽ cấu kết với đất nước Layla nhằm giết người. Vào ngày trưởng thành của chị Diana, yến tiệc đó sẽ trở thành một cuộc chiến đầy máu. Pa pa phải đề phòng "



Donald nhìn cô kinh ngạc không nói gì



" Pa pa, tới lúc đó pa pa sẽ biết lý do Eira tự sát. Eira không muốn giết chị Diana. Tới lúc đó mọi việc sẽ rõ "



Cô mỉm cười, hình ảnh dần mờ đi. Donald thấy vậy liền sợ hãi chạy lại muốn chạm vào cô kéo cô lại. Nhưng tất cả những gì hắn nắm được chỉ là một mảng không khí. Đôi mắt cô hơi híp lại, nở nụ cười dịu dàng.



" Pa pa phải sống tốt. Eira... rất thương người. Pa pa... hãy sống thay phần của Eira... nhá... "



Lời nói vừa dứt cũng là lúc bóng hình cô biến mất, Donald sững sờ nhìn vào khoảng không trống rỗng. Quỳ xuống mặt đất, ánh trăng chiếu vào thân ảnh của người nam nhân đơn độc tản ra nỗi đau thương đó. Donald đưa tay ôm mặt



" Eira... con thật sự phải đi sao? Con đã từng nói sẽ mãi mãi đứng về phía ta... Con đã nói sẽ làm bạn cùng ta mà? Tại sao? Con lại rời bỏ ta mà ra đi? Con muốn ngủ như vậy sao, ngủ một lúc thôi là được mà? Tại sao? Tại sao phải muốn ngủ lâu như vậy chứ... "



Cô trong không gian lặng nhìn Donald, tiểu Bát Đản cầm lấy khăn chấm chấm nước mắt



" Cảm động "



Cô liếc nhẹ qua tiểu Bát Đản khiến nó run lên



" Ha... ha... Ký chủ, người thật cao minh. Sắp tới chúng ta chỉ việc xem kịch "



" Hừ! Ngươi đi theo ta mà thông minh chút cũng đỡ... "



" -_-!... "