Hệ Thống Vạn Năng! Ta Là Vương

Chương 77 : Thế Giới Tu Tiên 22

Ngày đăng: 12:16 30/04/20


Ánh sáng bình minh rọi lên từng tán cây, giọt sương long lanh vẫn còn động lại trên phiến lá. Ở Tiên sơn ngày thường yên tĩnh, nay lại rộn ràng người. Cô cùng Băng Tâm đứng nhìn xung quanh khán đài, người dân háo hức bàn ra nói vào. Cô nhìn qua Băng Tâm, gương mặt Băng Tâm đã trở nên khác lạ. Không còn vui vẻ gì, mà thay vào đó là bộ dạng lạnh nhạt. Cô chạm nhẹ vào vai nàng ta



" Muội ổn chứ? "



Băng Tâm nhìn qua gật nhẹ đầu, mỉm cười nhạt



" Muội không sao! Hôm qua nhờ có đan dược mà Đại trưởng lão cho nên vết thương của muội đã hoàn toàn khôi phục. Cả linh lực cũng trở lại "



Cô nheo mài, nhìn qua Nhị trưởng lão đang ngồi trên ghế cùng các trưởng lão khác. Lão đầu thấy cô nhìn mình liền gật nhẹ đầu. Cô không nói gì nhìn đến chỗ ngồi đặc biệt dành cho hoàng thượng. Chỗ ngồi đó cao hơn những người khác, cạnh các vị trưởng lão.



Cô nhìn đến Ái Linh bên kia đang được hoàng hậu dặn dò đủ điều. Nụ cười trên môi nàng ta khiến nhiều người xao xuyến. Còn hoàng thượng bên cạnh thì lạnh nhạt, cô có thể thấy được sát khí được chôn dưới đáy mắt của hoàng đế...



" Ha! Thú vị rồi đây... "



Cô vươn môi nở nụ cười, hoàng hậu bước đến cạnh cô



" Ngân Tinh! "



" Hoàng hậu có chuyện gì chỉ bảo? "



" Ta... ngươi hãy cẩn trọng "



" Đa tạ hoàng hậu quan tâm "



Cô mỉm cười nhạt, hoàng hậu thấy vậy liền không nói gì nữa. Cùng hoàng thượng rời đi



" Ngân nhi, Băng nhi "



Cô quay lại liền thấy Lãnh Tuấn đang chạy tới



" Đại ca "



" Ngân nhi! Ngươi hãy bảo vệ cho Băng Tâm "



" Muội biết rồi... "



Lãnh Tuấn nhìn qua Băng Tâm lo lắng



" Muội đừng tự trách mình. Người cũng đã không còn... Tứ trưởng lão hình như đang để tang cho hắn. Muội hãy cố gắng nổ lực "



" Muội biết rồi "



Băng Tâm lạnh nhạt nói, Đại trưởng lão từ không trung xuất hiện nhìn cô



" Ngươi đã sẵn sàng? "



" Ừ...! "



Lãnh Tuấn nhìn thấy Đại trưởng lão liền chấp tay



" Tại hạ Lãnh Tuấn, ra mắt Đại tiên sư "



Đại trưởng lão nhìn đến nheo mài, đánh giá Lãnh Tuấn. Lãnh Tuấn ngước lên



" Đại tiên sư! Sư muội ta đã gây nhiều phiền toái cho người. Xin người thứ lỗi "



Đại trưởng lão vuốt chòm râu dài của mình, nụ cười hiền từ vươn lên



" Ngươi vào Tiên tháp luôn đi "



Mọi người nghe xong kinh ngạc, Lãnh Tuấn cũng không hiểu gì gãi đầu



" Đại tiên sư nói gì vậy? Chỉ có môn hộ của Tiên sơn mới được phép vào tháp kia mà "



" Ha ha! Lão nhận ngươi làm đồ đệ. Ngươi có chịu không? "



Lãnh Tuấn ngớ người, sau lại vui mừng



" Thật sao? "



" Phải! Lão chưa có đồ đệ. Nay lại gặp người ưng ý. Sao lại không chớp thời cơ? "



Mọi người xung quanh nhìn đến, Lãnh Tuấn nhìn lên hoàng thượng đang ngồi trên cao. Thấy hoàng thượng gật nhẹ đầu liền lập tức quỳ xuống



" Đồ đệ tham kiến sư phụ "
Đại trưởng lão vuốt râu già, đôi mắt sắc bén nhìn vào cô. Nhị trưởng lão và Quái y cũng nôm nốp lo sợ, cầu mong cho cô thoát khỏi



_________________



Trở lại với cô, cảm giác khó thở càng ngày càng tăng. Giống như bị giam cầm và bị một bàn tay vô hình bóp cổ. Cô dần chìm xuống đáy đại dương



{ Chủ nhân! Người là mạnh nhất. Thiên địa thế gian không ai có thể thắng người, vạn vật luân hồi đều có thể bị người kiểm soát. Chủ nhân... Người là Vương của Tam Giới }



Cô như nhớ lại lời nói của tiểu Huyết, mơ hồ cô nghe được bên tai. Cảm giác đó, giống như luôn có người bên cạnh mình...



{ Ký chủ! Ta sẽ cùng người đi khắp nơi. Hoàn thành nguyện vọng của người }



Lại là lời nói của tiểu Bát Đản, khuôn mặt tròn trịa dễ thương quyết tâm nhìn cô. Cô hơi hé môi ra



{ Chủ nhân! Cấp bậc chỉ là hình thức }



Cô mở to mắt, đôi đồng tử sau mảnh vải hiện lên sự tức giận. Năm ngón tay cô xòe ra, nụ cười vươn lên. Tất cả nước đều tạo thành hai vòng xoáy sâu thẳm cuộn trào. Thập Nhất kinh hãi, nhìn mặt nước đang bị cô khống chế. Cô nhìn đến, được mặt nước nâng lên để cô ngồi trên đó. Cô đưa tay xoa cổ, nhìn đến Thập Nhất khó chịu



" Ta không vui rồi "



_________________



Mọi người bên ngoài hồi hộp nhìn đến, thân ảnh cô ướt sủng ngồi trên nước. Sư tôn nhìn đến nheo mài



" Ngân Tinh còn có ma pháp hệ Thủy? "



Nhị trưởng lão và Quái y thở phào nhẹ nhõm, còn Đại trưởng lão thì vuốt râu già cười nhạt



" Quả nhiên ngươi còn giấu diếm rất nhiều điều "



_________________



Cô phất tay lên, mặt nước cuộn trào hóa thành dây leo hướng tới Thập Nhất, nàng ta kinh hoảng cố gắng xòe tay điều khiển nước nhưng tất cả đều không nghe lệnh. Khi nàng ta bị quấn lại, từ từ tiến về phía cô. Cô nắm chặt tay, những dây leo nước trói Thập Nhất cũng siết mạnh theo



" Aaaaaaaa "



Tiếng la hét đau đớn, Thập Nhất yếu ớt nói



" Ngươi... khống chế tất cả nước? Làm sao có thể? "



Thập Nhất sợ hãi nhìn cô, cô lạnh nhạt nói



" Trả lời câu hỏi "



"... "



" Ngươi thuộc Cấp nào? "



" Cấp 6... Tam Giai "



" Những người khác vượt qua chưa? "



" Có con nha đầu điều khiển nước đã vượt qua "



" Hử? "



Cô nhướn mài, chắc chắn đó là Ái Linh...



" Ngươi... "



Cô nhìn đến Thập Nhất, lạnh nhạt nói



" Sao? Có gì muốn nói? "



" Ngươi có ma pháp hệ Thủy, lại còn là loại thanh thuần nhất. Nhưng khi ta giam ngươi xuống biển sâu, muốn tẩy rửa linh hồn ngươi thì hoàn toàn không có phản ứng nào. Chỉ có 2 trường hợp... Một là do ngươi có trái tim sạch sẽ, nhưng ta biết điều đó là không thể. Còn hai là ngươi rất mạnh, thoát khỏi sự kiểm soát của Đại dương. Tâm hồn ngươi không thể hiểu rõ, không xấu cũng không tốt. Ngươi lại còn có được ma pháp hệ Thủy thanh thuần. Ngươi... rốt cuộc là loại nào? "



Cô nhìn đến mỉm cười nhạt



" Nói đủ rồi! Đưa ta lên tầng tiếp theo "



Thập Nhất nhìn đến cô, từ không trung một vòng sáng bao trùm cô. Cô nở nụ cười nhạt, sự tàn bạo trong đôi mắt hiện lên ác liệt như bao phủ cả thế gian



Cả 2 đều không phải