Hệ Thống Xoay Chuyển Mary Sue

Chương 16 :

Ngày đăng: 03:48 19/04/20


So với học sinh trung học tràn trề thanh xuân sức sống, Phó Diệc Sâm có vẻ già trước tuổi, may mắn, chính bản thân Hạ Hầu Minh vừa vặn cũng có phong cách người trưởng thành, lười vận động, không thích náo nhiệt, vì thế sau khi Phó Diệc Sâm nói chuyện rõ ràng với Thích Nhã Nhi, liền rời xa đám nhóc ồn ào này.



Một ngày vui chơi rất nhanh đã kết thúc, thời điểm màn đêm buông xuống, bộ não thần kỳ của tác giả Mary Sue lần nữa phát động, lạnh, lạnh không tả nổi, cũng thật kỳ lạ là mấy người này vậy mà không phát hiện ra điều bất thường. Bất quá lại nói, mọi thứ tác giả viết ra tuy rằng đều phi logic, nhưng dù sao cũng là vì tạo không gian cho nam nữ chính phát triển, cho nên nếu xét ở một góc độ khác, cũng không đến nỗi ngu ngốc cho lắm.



Trời lạnh như vậy, nếu nữ chính ngủ bên ngoài cả đêm thế nào cũng bị đông chết, vì thế, người duy nhất không có chỗ ngủ – nữ chính liền trở thành đối tượng được quan tâm đặc biệt. Nhưng mà không một nữ sinh nào nguyện ý tiếp nhận cô ngủ cùng lều trại, đương nhiên, biết rõ điều đó, cô cũng không muốn mở miệng tự chuốc lấy xấu hổ.



Thẩm Thiên Dục hai tay khoanh trước ngực, bình tĩnh mặt nhìn chằm chằm Phó Diệc Sâm, “Cô ta ngủ phòng tôi.” Đáy mắt lóe lên âm u dọa người.



Phó Diệc Sâm hai tay đút túi quần, cũng một khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Dục, “Cô ấy ngủ phòng tôi.” Ánh mắt không che giấu lãnh liệt.



Hai người đứng đối diện nhau, không ai có ý định nhường nhịn, khí thế không phân cao thấp, bán kính hai mét xung quanh đều bắn ra tia lửa điện. Đám người vây xem nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, miệng khô lưỡi khô. Rất rõ ràng, hai vị nam thần đã hoàn toàn bày ra tư thế tranh chấp, mà cô gái khiến hai vị đây dương cung bạt kiếm, lúc này lại bị gạt sang một bên, chân tay luống cuống.



Hai người vẫn luôn trong trạng thái giằng co không biết mệt mỏi, thẳng đến khi chủ nhiệm yếu ớt đứng dậy, sau đó lại yếu ớt nói một câu, “Bạn học Thẩm Thiên Dục, bạn học Hạ Hầu Minh, thầy nghĩ tốt hơn hết các trò nên hỏi ý kiến của bạn Tô Tố Tố.”



Phó Diệc Sâm và Thẩm Thiên Dục cùng quay đầu nhìn Tô Tố Tố, sau đó trăm miệng một lời, “Cậu nói đi.”



Tô Tố Tố vốn đang bị tư thế của hai người họ làm cho chân tay luống cuống, lúc này tầm mắt mọi người đều tập trung trên người cô, càng khiến cô khẩn trương không biết nên mở miệng thế nào. Nhưng rất nhanh cô đã có quyết định, ánh mắt Hạ Hầu Minh nhìn cô tuy rằng lạnh lùng nhưng ẩn chứa ôn nhu, mà trong mắt tên ác ma nam thần kia không phải ác liệt thì cũng là bá đạo uy hiếp, vì thế, Tô Tố Tố cắn răng một cái, trước mắt bao người đưa tay chỉ Phó Diệc Sâm.



Phó Diệc Sâm bất động thanh sắc thở phào, quay đầu nhíu mày với Thẩm Thiên Dục, lại phát hiện sắc mặt Thẩm đại thiếu gia đen như đáy nồi, khi bốn mắt chạm nhau hình như còn hiện lên tia ai oán. Phó Diệc Sâm sợ tới mức tim nhảy dựng, bất quá đảo mắt lại chỉ thấy y âm trầm không nói lời nào ngồi xuống sô pha.




“Cậu vừa nói gì?” Quá tệ, không hiểu sao ban nãy y lại ngây ngẩn mất tập trung, hoàn toàn không nghe thấy người kia nói gì cả.



Phó Diệc Sâm nhíu mày, “Cậu tức giận bởi chuyện ban nãy?” Thấy Thẩm Thiên Dục im lặng, Phó Diệc Sâm không để ý tiếp tục nói, “Cậu thích cô ấy?”



“Cái gì?” Tô Trạm không thể tin trừng lớn hai mắt, đây chính là biểu tình nên có của một Thẩm Thiên Dục luôn lấy Tô Tố Tố làm thú vui, Thẩm Thiên Dục giống như giấu đầu hở đuôi mà phủ nhận, “A, Hạ Hầu cậu đùa gì vậy.”



Phó Diệc Sâm không đáp lại, xoay người dựa vào bàn học, sau đó rủ mắt theo dõi y, “Cậu cam đoan mình không thích cô ấy?”



“Sao có thể!” Tô Trạm kích động bật người, nhưng lúc nói ra câu phủ nhận, ánh mắt bao hàm cả né tránh lẫn hoang mang, một Thẩm Thiên Dục không xác định được rõ tình cảm đối với Tô Tố Tố, nhập vai hoàn mỹ.



Phó Diệc Sâm vẫn luôn bất động thanh sắc quan sát thần sắc của Thẩm Thiên Dục, phản ứng rất bình thường, hoàn toàn giống như miêu tả của tác giả, cho nên, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?



Trong đầu Phó Diệc Sâm rối rắm, nhưng trước mắt cũng không phải thời điểm thích hợp để suy nghĩ, vì thế chuẩn bị đi ngủ, “Cậu muốn tắm rửa không?”



“Hả?” Tắm rửa… Tô Trạm phát hiện đầu óc mình lại như ngựa hoang thoát cương, đại khái là trong hiện thực y luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng ít nói, vì thế nên thế giới tinh thần hoạt động khá sinh động phong phú, tóm lại là… khả năng não bổ lợi hại lắm, tắm rửa…



“Cậu trước đi!” Khen thay cho Tô Trạm một người đàn ông thành thục 27 tuổi, lý trí cuối cùng cũng chiến thắng mấy thứ này nọ linh tinh trong đầu, vì thế ở thời khắc mấu chốt, Tô Trạm vẫn có thể duy trì sắc mặt trấn định phun ra ba chữ.