Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1008 : Đại Thần Kiêm Chức (24)

Ngày đăng: 03:13 20/04/20


Bây giờ Minh Thù online là có thể nhận được những lời hỏi thăm tấp nập từ người già đến trẻ nhỏ.



Mà người chơi hoặc là trực tiếp đánh hoặc là oán hận cô.



Một vị anh hùng đầy khí phách có một câu nói "Mặc cho ngươi gió nổi mây tuôn, bản thân ta vẫn đứng yên bất động". 



Cho dù Tư Bức tông sư gặp nhau gấp như vậy, Du Diêm không vào, nhân vật nói chuyện không hợp liền động thủ, cũng chỉ có thể cam tâm tình nguyện nhận thua.



Xét về da mặt.



Bọn họ thua. 



Xét về thực lực.



Bọn họ cũng thua.



Xét về người đứng sau... 



Bọn họ tình nguyện chấp nhận chịu thua.



Tư Trầm: Cô không có gì muốn nói với tôi?



Cuối cùng Tư Trầm cũng nhịn không được, ở trên trò chơi chỉ muốn gặp mỗi Minh Thù. 



Minh Thù vừa mới đấu với một người chơi mười phút thì nhận được tin nhắn của Tư Trầm, cô chỉ nhắn lại bằng một dấu chấm hỏi đơn giản.



Tư Trầm: A.



"A" xong Tư Trầm quyết định đăng xuất. 



Minh Thù nghi hoặc, hắn lại phát bệnh thần kinh gì vậy?



Minh Thù có chút đói, cũng thoát trò chơi đi tìm đồ ăn, không biết Vân Ngư lấy từ đâu ra một đống đạo cụ.



"Kỷ Hòa bảo bảo, đến khiêng giúp tôi một tay đi, nặng quá à." Vân Ngư quệt quệt miệng, giọng yếu ớt gọi Minh Thù. 



Minh Thù ngậm miếng thịt bò khô, xắn tay áo lên lại bưng cái rương giúp Vân Ngư.



"Cậu làm cách nào mà đem lên được?"



Vân Ngư chống tay lên cái rương thở dốc nói: "Xã đoàn hỗ trợ mang về cho, mấy ngày nữa trên trường cần dùng, ký túc xá của người khác quá xa nên không tiện, cho nên liền để ở ký túc xá của tôi, Kỷ Hòa bảo bảo không để bụng chứ?" 



Minh Thù lắc đầu, nhét miếng bò khô vào trong miệng, phủi phủi tay nói: "Đi ăn cơm."



"Tôi mời cậu." Vân Ngư hưng phấn nói: "Gần đây có một cửa tiệm mới mở, tôi từng ăn rồi cực kỳ ngon."



Trong nháy mắt ánh mắt Minh Thù sáng lên, ăn rất ngon... 



Vân Ngư cầm túi lên kéo Minh Thù ra khỏi cửa.



Ngón tay Vân Ngư chạm phải sợi dây màu đỏ trên cổ tay Minh Thù, cô tò mò hỏi: "Lần trước tôi muốn hỏi rồi, Kỷ Hòa bảo bảo sợi tơ nhân duyên này phải đến miếu Nguyệt lão xin sao? "
Bản thân mình không thuộc về nơi đây. 



Tư Trầm giơ tay lên vân vê chân mày, ánh mắt chợt dừng lại.



Ranh giới giữa sáng và tối có một người đang đứng đó.



Hầu như không cần nhìn kỹ, trong đầu hắn liền nhảy ra một cái tên. 



Kỷ Hòa.



Sao cô lại ở chỗ này?



Tư Trầm theo bản năng đi sang phía bên kia, khoảng cách giữa hai người ngừng rút ngắn lại. 



Tim Tư Trầm đập một cách khác thường.



Không biết đèn xe từ đâu quét tới, trước mặt Tư Trầm tất cả đều là ánh sáng trắng, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất cực kỳ chói tai.



Trực giác nói cho hắn biết nguy hiểm, nhưng ánh sáng làm chói mắt khiến hắn không biết nên tránh sang bên kia. 



Thân thể Tư Trầm đột nhiên bị người ta đánh, tiếp theo liền ngã xuống bên cạnh, lăn hai vòng sau đó lưng chạm mặt đất.



Không biết xe đụng phải cái gì, ầm một tiếng, xe bị lật nghiêng ngay bên cạnh bụi cây xanh.



Đầu Tư Trầm đụng phải xe, hắn nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cố gắng mở mắt: "Kỷ Hòa..." 



Hai tay Minh Thù nắm hai bả vai hắn, nhìn xuống hắn: "Tư tiên sinh tôi thế mà lại cứu anh một mạng."



Có người của tòa nhà Hoàn Diệu chạy đến, tiếng bước chân càng lúc càng gần.



Tư Trầm cong môi: "Sao cô lại tới đây?" 



"Đi ngang qua."



Người của tòa nhà Hoàn Diệu kéo Minh Thù lên, tiếp đó hắn cũng được người đỡ dậy, hai người bị tách ra.



Tư Trầm nhìn Minh Thù bị kéo ra, cảm giác buồn bực lập tức xuất hiện, mấy lần muốn đẩy bọn họ ra nhưng đều bị kìm chặt đến sít sao. 



Những người này giống như không cảm nhận được sự thiếu kiên nhẫn và sự giãy dụa của Tư Trầm, nhanh chóng đưa hắn đến bệnh viện.



Trong lòng Tư Trầm đều muốn giết những người.



Một đám đồng đội ngu như heo! 



Cũng may Tư Trầm kiểm tra xong, Minh Thù vẫn ở lại.



Hắn đã chỉnh sửa xong, đang chuẩn bị gửi tin nhắn khấu trừ tiền lương của toàn thể trợ lý.



Các đồng đội ngu như heo, hoàn toàn không biết tiền lương đang đi một vòng bên bờ sinh tử.