Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 103 : Công Chúa Trấn Quốc (9)

Ngày đăng: 02:57 20/04/20


Đông Cung.



Mộ Trạch chờ thái giám hầu hạ hắn rời đi, rồi vẻ ngây ngốc trong nháy mắt mới biến mất:



"Tình hình bên kia thế nào rồi."



"Bẩm điện hạ, Trấn Quốc công chúa đã an toàn rời đi."



Gian phòng không có ai, nhưng có giọng nói truyền ra.



"Vậy thì tốt." Mộ Trạch thở phào.



"Điện hạ, người có nghĩ Trấn Quốc công chúa không giống so với trước đây hay không."



Giọng nói kia chần chờ: "Trấn Quốc công chúa trước kia, tuyệt đối sẽ không giao đấu cùng Vinh Hoa công chúa trước mặt mọi người như vậy."



Mộ Trạch nhíu mày: "Ngươi muốn nói cái gì?"



"Chẳng qua là thuộc hạ cảm thấy có hơi kỳ lạ."



"Nàng ấy ở bên ngoài bị sợ hãi, tính tình có hơi thay đổi cũng không thể trách nàng ấy được."



Đương nhiên là Mộ Trạch phát hiện Minh Thù thay đổi, nhưng hắn tình nguyện lừa mình dối người, tìm cho mình một lý do.



Giọng nói kia không nói tiếp.



Mộ Trạch tiếp tục hỏi: "Biết hắn cho mời vị hoàng thúc kia của ta về làm cái gì không?"



"Tạm thời thì không, nhưng bệ hạ làm việc này chắc chắn có mưu đồ. Hoài Vương quanh năm đóng quân biên cương, tính tình khó nắm bắt, hắn và bệ hạ xảy ra tranh đấu, triều cục chắc chắn biến động, điện hạ phải thật cẩn thận."



Ánh mắt Mộ Trạch trầm xuống: "Lui xuống đi."



Gian phòng lại trở nên yên tĩnh, rơi vào một mảng tĩnh mịch. Toàn bộ hoàng cung, dần dần rơi vào bóng tối, yên tĩnh lại.



Mộ Trạch đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, dùng khinh công tránh khỏi thị vệ tuần ra, đi đến Thần Thiên Từ.



Hắn rất quen thuộc Thần Thiên Từ, dễ dàng đã tìm được gian phòng mình muốn đến. Trong phòng vẫn còn ánh sáng, thân ảnh mảnh khảnh tựa sát trên cửa sổ.



Xác định căn phòng chỉ có một người, Mộ Trạch cẩn thận đến gần cửa sổ, hắn đưa tay ra một lát rồi lại hạ tay xuống.



Hắn muốn tận mắt nhìn xem, thật sự nàng có xảy ra chuyện gì hay không.



Mộ Trạch hít sâu, hạ quyết tâm gõ cửa sổ.



Cái bóng trên cửa sổ đến gần, hắn nghe được tiếng bước chân, Mộ Trạch lập tức khôi phục bộ dạng ngốc nghếch ban ngày kia.



Cửa sổ bị đẩy ra, nữ nhân chỉ khoác một chiếc áo bào đứng bên trong, mỉm cười nhìn hắn, không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào:
"Ừm ừm ừm, cùng A Từ ăn."



Mộ Trạch gật đầu liên tục, kiểu kia như là chó nhỏ được chủ nhân khích lệ, còn thiếu mỗi cái đuôi ở phía sau ngoe nguẩy.



Mộ Trạch cảm giác, trong khoảnh khắc khi mình đồng ý, trên người cô nương trong phòng tỏa ra hàn khí nồng đậm, nhưng đến lúc hắn nhìn kỹ lại, cảm giác kia lại biến mất.



Minh Thù mang theo hộp đựng thức ăn, nhảy ra cửa sổ, Mộ Trạch nhìn đến trợn mắt há mồm, trong lòng lại càng âm trầm, người nữ nhân trước mặt này không phải A Từ của hắn.



Bên ngoài phòng Minh Thù có một cánh rừng, Minh Thù và Mộ Trạch ăn khuya ở chỗ này.



Đồ ăn còn nóng, rõ ràng cho thấy mới làm, về phần Mộ Trạch lấy được từ đâu, không phải là chuyện Minh Thù quan tâm.



"A Từ, ta muốn ăn."



Mộ Trạch tội nghiệp nhìn đồ ăn ngon trước mặt Minh Thù.



Minh Thù đem hộp thức ăn kéo đến trước mặt mình, che ở trước người, bỏ thức ăn vào miệng, quai hàm phình lên khá đáng yêu.



Hiện tại, Mộ Trạch có thể khẳng định, nữ nhân này không phải A Từ của hắn, A Từ sao có thể làm ra chuyện như vậy? Vậy nàng là ai? A Từ ở đâu?



A Từ sẽ không...



Nghĩ đến khả năng đã xảy ra chuyện, vẻ mặt Mộ Trạch có chút không nhịn được.



Mộ Trạch thiếu chút nữa gây khó dễ tại trận, nhưng cuối cùng hắn nhịn xuống.



Hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.



"A Từ, ta phải trở về, bằng không sẽ bị mắng."



Mộ Trạch "ngốc" thu dọn đồ, lại sợ Minh Thù nhìn ra cái gì, nhẫn nại nói lời kịch trước kia:



"A Từ, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, bằng không sẽ xấu đi đấy."



"Thái tử điện hạ."



Giọng nói yếu ớt, Minh Thù gọi hắn lại.



"A Từ?"



Mộ Trạch nghiêng đầu, trên mặt hơi vội vàng: "Còn có chuyện gì sao? Khuya lắm rồi, ta phải về."



Hai tay Minh Thù bưng mặt, đôi mắt ẩn trong bóng đêm, làm người khác không nhìn thấu cảm xúc trong đó:



"Ta không phải Thẩm Từ, nói chính xác thì không phải là linh hồn của Thẩm Từ."