Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1032 : Úy nhiên hồi phong (10)

Ngày đăng: 03:14 20/04/20


Sở Hồi mặc thành như vậy, Minh Thù nào dám để cho hắn ra khỏi cửa, cuối cùng vẫn là tự mình đi một chuyến, thuận tiện mua cho hắn một cái áo khoác.



"Những thứ này đều cần phải trả." Minh Thù không dễ chịu nói.



"Chị thật tốt." 



"..."



"Chị là ở một mình sao?"



"Không phải." 



Sở Hồi quan sát bốn phía, tò mò hỏi: "Nơi đây còn có người khác?"



Hắn không nhìn thấy đồ dùng đàn ông.



Minh Thù cong mày: "Đúng vậy." 



"Ai vậy?"



Minh Thù chỉ vào Kim Nguyên Bảo chổng vó trên bàn.



Sở Hồi: "..." 



"Chị còn nuôi rùa, thật là không ngờ. Người khác đều nuôi chó mèo, tại sao chị muốn nuôi rùa?"



Minh Thù thu dọn đồ đạc đứng dậy, đối mặt với Sở Hồi, cong khóe miệng nói: "Ăn ngon."



Sở Hồi: "???" 



Sở Hồi và Kim Nguyên Bảo mắt lớn trừng mắt nhỏ.



Kim Nguyên Bảo phủi chân nhỏ ngắn, để ta lật qua nha!



Sở Hồi dưỡng bệnh vài ngày, phát hiện Minh Thù làm việc và nghỉ ngơi hầu như không có quy luật gì, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Có lúc thâu đêm, có lúc lại có thể rảnh rỗi ngắm tuyết cả ngày. 



Có lúc thậm chí có thể nghiên cứu Kim Nguyên Bảo một giờ.



Nhưng bất kể làm gì, đồ ăn vặt đều không thể thiếu.



Hơn nữa cô còn nói chuyện rất gợi đòn, khiến người ta muốn đánh chết cô. 



...



Minh Thù gác chéo chân ngắm tuyết, rốt cuộc lúc nào tuyết này mới ngừng, cô muốn đi ra ngoài chơi.



Không phải tuyết lớn cản trở sự nhiệt tình cô đối với đồ ăn vặt. 



Là tuyết lớn ngăn cản sự nhiệt tình của chủ quán, người ta đóng cửa không kinh doanh, cô đi ra phố uống gió Tây Bắc sao?



Tức chết trẫm.



Ngân Ngư: Alo. 



Ngân Ngư gửi tin nhắn thông qua cuộc trò chuyện. Minh Thù tiện tay trả lời một câu.



M: Làm gì?
Lâm Dư Tâm dường như nhìn thấy Minh Thù, chủ động đi tới: "Tiền bối Úy Nhiên, cô chờ ai?"



Vẫn là giọng nói dịu dàng mềm mại, dường như không có bất kỳ sự chán ghét nào với Minh Thù.



Minh Thù nhìn xung quanh một chút, không ai chú ý bên này nên nhếch miệng cười: "Chờ cô đó." 



"Chờ tôi?" Mặt Lâm Dư Tâm lộ vẻ vô cùng kinh ngạc: "Tiền bối Úy Nhiên có chuyện gì sao?"



"Có, cô đi theo tôi." Minh Thù đưa tay cầm lấy cánh tay cô ấy, dẫn theo cô ấy đi đến nhà vệ sinh của đại sảnh khách sản.



"Tiền bối Úy Nhiên..." Lâm Dư Tâm bị kéo đến lảo đảo một cái, trong lòng có chút bất an thế nhưng nhiều người như vậy, cô lại không thể giãy giụa, chủ yếu là cô ấy hoàn toàn giãy không ra. 



Nhà vệ sinh không ai, Minh Thù đẩy Lâm Dư Tâm vào.



Lâm Dư Tâm nhìn bốn phía xung quanh, đề phòng trong lòng: "Tiền bối Úy Nhiên... Cô muốn nói gì với tôi?"



"Cô sẽ không cho là chuyện lần trước cứ tính như vậy chứ?" 



Đáy lòng Lâm Dư Tâm hơi hồi hộp một chút.



Đáy mắt cô ấy hiện lên một luồng u ám, trên mặt lại lộ ra một bộ dạng nhu nhược: "Tiền bối Úy Nhiên... Chuyện đó là Lưu Quang Vũ làm, trước đây tôi vẫn coi cô như bạn bè. Tôi không ngờ cô sẽ làm vậy."



"Thôi đi, lừa gạt người khác thì thôi đi, còn muốn gạt tôi." Minh Thù nói: "Cô xem tôi dễ gạt giống những tên ngốc ngoài đó à?" 



Lâm Dư Tâm chợt xiết chặt góc áo, sắc mặt có chút mất tự nhiên: "Tiền bối Úy Nhiên, tôi nói đều là thật."



"Coi như cô nói là thật đi! Dù sao cũng không cản được tôi đánh cô."



Lâm Dư Tâm: "???" 



Đánh cô ta?



Điên rồi sao?



Lâm Dư Tâm bị Minh Thù đẩy vào cách gian của nhà vệ sinh, đặt mông ngã ngồi trên bồn cầu, xúc cảm lạnh như băng khiến toàn thân cô ấy giật mình một cái. 



Lâm Dư Tâm không tự chủ được lui về phía sau, giọng run rẩy: "Cô đừng tới đây, đánh người là phạm pháp!"



Cô cũng dám...



Đây chính là ở khách sạn. 



"Tôi nói với cô chuyện bồi thường chút tiền." Minh Thù đứng ở cửa, cười nhẹ nhàng: "Dù sao tôi có tiền."



Phí bản quyền nguyên chủ bán đi cũng đủ để cô đi chơi.



Trong lòng Lâm Dư Tâm biết rõ Minh Thù thật sự muốn đánh cô ấy. Lúc này cô ấy mới nhớ tới phản kháng, nhanh chóng đứng dậy muốn xông ra ngoài. 



"Đừng gấp mà." Minh Thù dễ dàng đẩy cô ấy trở về.



"Úy Nhiên!"



Lâm Dư Tâm khẩn trương, đem cả tên họ gọi cô, rút lại vẻ nhu nhược trên mặt, phẫn nộ từ từ chiếm giữ khuôn mặt mềm mại của cô ấy. 



Minh Thù nghiêng đầu cười khẽ.